Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lệ Chi Thật Ngọt - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:12:37
Lượt xem: 1

 

Ở nhà ăn, một người đàn ông đang ngồi đối diện tôi phía trước, mặc áo sơ mi trắng, toàn thân tản ra thư sinh nho nhã đầy phong thái.

Người đàn ông vừa nãy tôi mới làm quen.

Một giờ trước, trong người làm mai đột nhiên cho tôi biết, sau một hồi đi làm quen, ta vừa vặn ở gần đó, liền tới đây.

 

Nhưng có điều, người này muốn làm quen sao?

Từ khi người đàn ông này đặt chân vào nhà ăn, mọi ánh mắt của phụ nữ xung quanh đều bám chặt trên hắn.

Người nọ cho biết:” Người này muốn tìm chủ đề để tìm hiểu. Sầm tiểu thư, cô thực sự phù hợp mọi yêu cầu.”

 

Chuyện là, tôi cũng thích viết tiểu thuyết.

 

“Sầm tiểu thư thích đọc sách sao?”

 

Hắn vén tay áo lên, thay tôi rót trà.

 

Ngữ khí nói chuyện cực ôn hòa, vừa đúng chừng mực, vừa không có vẻ xa cách, cũng không phải cực kỳ nhiệt tình, nhưng mà rất thoải mái cùng nhau trò chuyện.

Tôi cố gắng duy trì bộ dạng thùy mị thục nữ, ôn nhu đáp: “Vâng.”

 

Nói không động tâm là lừa dối với bản thân.

 

Có khi nào soái ca này mù tạm thời mà để ý đến tôi sao?

 

Làm cây bút huềnh hoàng trên một cái web nhỏ, số tiểu thuyết tôi đọc còn nhiều hơn số gạo tôi ăn, có thể nói “Học phú ngũ xa*”.

*Học rộng hiểu biết hơn người.

 

Nhìn tâm tướng của một người đàn ông mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

 

“Bọn họ nói…… Cô cũng viết sách sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/le-chi-that-ngot/1.html.]

Ngắn gọn đưa ra vấn đề trực tiếp với tôi, anh ta buông ấm trà, ánh mắt dừng ở trên mặt tôi, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.

 

“Tam lưu mà thôi, không phải tác phẩm lớn xuất sắc gì cả.”

 

Rốt cuộc tìm được rồi đề tài chung, tôi nhẹ nhàng thở ra, cả người đổ về phía trước.

 

“Thật may, tôi làm tác giác hạng thấp, viết ngôn tình, anh viết về cái gì vậy?”

 

Người đàn ông sửng sốt, cười nói: “Lịch sử.”

 

Tôi không thốt lên: “ Chính kịch nam chủ sao!”

 

Anh ta nhìn chằm chằm tôi nhìn trong chốc lát, cười cười.

 

Không có phản bác, chính là chấp nhận.

 

Cứu mạng, bề ngoài lại như đóa hoa ca lãnh, nhưng cười dễ đoạt mạng người! Tôi có hơi một chút thích rồi đấy.

 

Có lẽ thật gặp vận may cứt chó, tay không có thể câu vớt đại soái ca này về nhà.

 

Tôi thu lại bộ dạng cười không ngoác được mồm, thành thục mà một lần nữa mở miệng,

 

“À, bút danh của tôi là Lệ Chi thật ngọt. Còn anh thì sao?”

 

Người đàn ông không thay đổi sắc mặt: “Tạ Ngôn.”

 

Tôi không khỏi đỏ mặt, ngọt ngào cười: “Lão ca, anh thế mà lấy tên thật làm bút danh, thật là lợi hại a!”

 

“Quá khen.” Tạ Ngôn đạm đạm cười, thiếu chút nữa tôi phun một ngụm m.á.u lớn.

Loading...