Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lấy phải cô vợ lăng loàn - 12 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:51:57
Lượt xem: 1,110

"Hoàng Ly, hãy nghĩ về những gì cô đã làm. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tái hôn với cô sao? Cô cho rằng tôi là một thằng n//gốc à?" Tôi ngắt Hoàng Ly ra và nói với một tông giọng trầm.

 

Hoàng Ly cúi đầu, vẻ mặt rất buồn bã, cô ta nói: "Em xin anh, anh có thể chịu được khi nhìn thấy em như thế này không?"

 

"Cô có sao thì cũng không liên quan gì đến tôi, chúng tôi đã ly hôn rồi, cô có chuyện gì thì đến chỗ Lý Dương." Tôi nói càng dứt khoát, nhưng trong lòng lại khó chịu như kim châm.

 

Hoàng Ly im lặng một lúc rồi đột nhiên òa khóc, nước mắt lưng tròng, cô ta hỏi: "Trong lòng anh nhất định vẫn có em, nếu không tại sao anh lại thường xuyên gặp cha em?"

 

"Tôi đến gặp ông ấy là vì nhớ ông ấy, không phải vì cô, cô hãy tự duy nghĩ đi, nếu có quá đáng, tôi cũng không muốn nhiều lời, cô tự mình làm đi."

 

Nói xong, tôi bỏ qua Hoàng Ly, sải bước đi.

 

Lý do tại sao giọng điệu của tôi cứng rắn là bởi vì tôi không muốn cho Hoàng Ly một cơ hội nữa, tôi cũng không muốn cho mình cơ hội đó nữa.

 

Ngay khi tôi chuẩn bị ra khỏi cửa, Hoàng Ly đột nhiên gọi to: "Vương Lâm, anh đừng hối hận!"

 

32

 

Đêm đó khi tôi chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của tôi reo lên, hóa ra là tin nhắn của Hoàng Ly.

 

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành không thể giải thích được.

 

"Chúng ta gặp lại lần cuối ở chỗ cũ đi, dù sao cũng từng có tình nghĩa vợ chồng, hi vọng anh đừng cự tuyệt."

 

Tôi sững sờ một lúc, Hoàng Ly sẽ tự sát để ép tôi? Thực ra dựa vào những sự kiện và lời nói của cô ta hômn ay, tôi có thể đoán được kết quả, nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy, không biết là thật hay kịch?

 

33

 

Chỗ cũ mà Hoàng Ly nói chẳng khác gì túp lều đổ nát mà chúng tôi đã sống trước khi kết hôn, khi tôi đến, cô ta đã ở đó rồi, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi vô cùng sửng sốt.

 

Lúc này, Hoàng Ly đã ở trên sân thượng, cô ta vẫn đang bắt Lý Dương làm con tin, cảnh sát đã được điều động đến.

 

Sau khi tiết lộ danh tính của mình, tôi vội vã lên sân thượng.

 

Thấy tôi xuất hiện, Hoàng Ly nở một nụ cười khổ sở, sắc mặt tái nhợt, trông rất buồn bã: “Vương Lâm, mùa đông Thượng Hải lạnh lắm, gió trên sân thượng thổi mạnh lắm.”

 

Tôi biết Hoàng Ly đang nói về những ngày chúng tôi ở bên nhau, nhưng tôi không muốn nghĩ về điều đó, Lý Dương đang lo sợ, hắn hét lên: "Vương Lâm, chúng ta là anh em, chú cứu anh với, anh không muốn c//hết."

 

Đối với Lý Dương, tôi không còn chút thiện cảm nào, nghe hắn hắn nói tôi cảm thật bẩn thỉu.

 

Hoàng Ly cầm con d.a.o c.h.é.m vào cổ Lý Dương và hét lên: "Anh câm miệng, không phải do anh, sao tôi có thể thảm hại đến mức này, anh hỏi Vương Lâm, đứa nhỏ có phải của anh hay không? "

 

Nghe Hoàng Ly nhắc đến đứa trẻ, tôi nhận ra rằng bụng cô ta đã nhỏ lại và đứa trẻ đã biến mất, người có thể khiến Hoàng Ly phá thai rõ ràng là Lý Dương.

 

“Đứa nhỏ này là con hoang, ai biết cô đã có thai với tên đàn ông nào?” Lý Dương tức giận.

 

Lời nói của Lý Dương chắc chắn đã khiến Hoàng Ly hoàn toàn tức giận, lúc này Hoàng Ly như phát điên lên, cô ta giơ d.a.o găm lên và định c.ắ.t c.ổ Lý Dương.

 

“Cô điên rồi!” Lý Dương cả kinh, ngẩng đầu vừa định né tránh.

 

Thật ra Hoàng Ly chỉ đang dọa chứ cô ta không thực sự muốn đ.â.m Lý Dương, nhưng vào lúc này, trên sân thượng Lý Dương đang tính đẩy Hoàng Ly xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lay-phai-co-vo-lang-loan/12-end.html.]

 

Tôi giật mình, lao tới đỡ, nhưng Lý Dương đã dùng hết sức.

 

Không biết có phải là vận mệnh hay không mà Lý Dương trượt chân, nghiêng người về phía trước, căn bản không kịp hãm phanh, rơi thẳng xuống nóc nhà bên dưới.

 

Nhanh như chớp tôi tóm lấy Hoàng Ly.

 

Tiếng hét của Lý Dương vang vọng bên tai, tôi thở hồng hộc, trong lòng kinh hãi, nếu chậm một bước, Hoàng Ly cũng sẽ ngã xuống.

 

Rầm một tiếng, tôi biết rằng Lý Dương đã c//hết, Hoàng Ly ngẩng đầu lên nhìn tôi, ôm tôi khóc lóc thảm thiết.

 

34

 

Lý Dương c//hết, tôi không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng hắn đáng bị như vậy.

 

Một tháng sau, thẻ của tôi đột nhiên có thêm 7,7 triệu do Hoàng Ly chuyển cho tôi, còn có một lá thư, cô ta nói xin lỗi tôi, số tiền đó là tiền bán nhà, cô ta trả lại cho tôi.

 

Tôi đã nhận tiền, như Hoàng Ly đã nói, tôi xứng đáng với nó.

 

Hoàng Ly rời Thượng Hải, tôi cũng không biết cô ta đã đi đâu.

 

Mà mấy ngày sau, tôi lại nhận được tin Tần Vũ mang thai rồi...

 

(--END--)

--------------------

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Lục Tinh Dương dẫn tôi đến hộp đêm để chuộc người trong mộng của gã.

Gã quỳ xuống hứa với tôi: “Tang Tang, ba ngày, chỉ ba ngày thôi, anh sẽ đưa em về.”

Nhưng gã lại nuốt lời.

Ba ngày sau, gã “hộ tống” người trong mộng đi bệnh viện khám thai.

Cho đến khi gã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện và đến tìm tôi, gã nhìn thấy tôi ngồi trong lòng kẻ thù không đội trời chung của mình, áo quần xốc xếch.

Gã hối hận muộn màng, tức giận đập phá phòng bi-da của Bùi Kính Yến.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ ngoảnh lại.

1.

Mối tình đầu thời đại học của Lục Tinh Dương về nước.

Lúc nhận tin, bàn tay đang xắt thức ăn của tôi khựng lại, m..áu tươi ồ ạt chạy ra trong chớp mắt.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

“shhhhhhh….” Tôi tự trách bản thân sơ ý, lấy băng keo cá nhân từ hộp y tế dán lên rồi tiếp tục nấu bữa tối.

Nhưng đến khi màn đêm nuốt chửng tia ráng chiều cuối cùng phía chân trời, Lục Tinh Dương vẫn chưa trở lại.

Tôi biết hôm nay khả năng cao là gã sẽ không về.

Chẳng qua tôi chỉ đang đánh cược. Cược xem cái nào quan trọng hơn: kỷ niệm ba năm ngày cưới hay ngày gã đoàn tụ với người yêu cũ sau thời gian dài xa cách.

Kết quả rất rõ ràng.

Tôi thua.

Bị tâm trạng ảnh hưởng, tôi không thiết tha gì với việc ăn uống nên đổ hết cả bàn thức ăn nguội lạnh vào thùng rác, sau đó vệ sinh sạch sẽ rồi bò lên giường.

Khoảng hai ba giờ sáng gì đó, tiếng khóa cửa vang lên, Lục Tinh Dương trở về.

Gã nới lỏng cà-vạt rồi lăn thẳng lên giường, cả người toàn mùi rượu.

Phần nệm cạnh tôi lõm xuống. Gã nhích đến gần rồi ôm tôi từ sau lưng, hôn lên vành tai tôi đầy trìu mến. Gã thì thầm với tôi: “Darling à, anh yêu em nhiều lắm.”

Trước giờ Lục Tinh Dương chưa từng gọi tôi là “darling”.

Lúc này, không cần nói cũng biết gã đang gọi ai.

Tôi loáng thoáng ngửi được mùi mỹ phẩm cao cấp trên người người người phía sau, phải gắng gượng hít thở chậm lại mới đè được cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng xuống.

Tôi không thoát được vòng tay của gã. Tối nay hai chúng tôi chung giường nhưng chắc chắn không chung lối.

Đọc full KHÔNG NGOẢNH LẠI tại Monkeyd

Loading...