Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lấy Danh Nghĩa Người Nhà, Vả Mặt Hết Tất Cả - Chương 4. Sự đáng thương bé nhỏ. Vả mặt lần thứ tư

Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:06:12
Lượt xem: 263

Biết không thể lấy cứng chọi cứng với tôi, Phó Vân Niên liền chuyển sang giọng cầu xin:

“Được, coi như cô muốn ly hôn với tôi, nhưng cô đã đồng ý với tôi, sẽ truyền m.á.u cho Thiên Thiên, cô không phải muốn đổi ý đấy chứ?”

“Tôi xin cô đấy, cô không đi, cô ấy sẽ chết.”

Tôi thật sự thấy rất phiền với cái loại nam chính não chỉ biết yêu đương này, tạm thời không nói đến việc Tần Thiên Thiên là tự mình ngã xuống, mà quan trọng hơn là, cô ta cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, căn bản không cần phải truyền máu.

Chỉ có mấy kẻ ngốc nhà họ Tần, và Phó Vân Niên trong não chỉ biết yêu đương này mới tin cái thứ vớ vẩn đó.

Tôi nhếch khóe miệng, cười lạnh: “Chết nhanh dùm! Tôi mừng hai trăm ngàn, coi như bỏ tiền ăn một bữa!!!”

Lời nói của tôi giống như một cú đánh nặng nề, hoàn toàn đánh sập tuyến phòng thủ trong lòng Phó Vân Niên.

“Cô…… Tần Nguyệt Nguyệt tôi không ngờ được, cô lại là người phụ nữ độc ác như vậy!”

Tôi cười c.h.ế.t mất: “Tôi cũng bạo lực gia đình với anh rồi, anh còn không biết tôi ác độc à?”

“Có phải đánh chưa đủ đau? Muốn tôi đánh anh một trận nữa?”

“Nhưng anh đừng có đánh trả, đánh trả là thành đánh nhau đấy, như vậy thì anh sẽ không thể cáo trạng với chú cảnh sát đâu! ~”

Phó Vân Niên nhìn tôi, một tay che kín ngực, một tay chỉ vào tôi, không ngừng run rẩy: “Cô…… cô……”

Tôi tốt tính quan tâm anh ta: “Sao tay anh run thế? Bị Parkinson à?”

Phó Vân Niên hít một hơi, cuối cùng cũng hết hi vọng, nhắm mắt lại: “Cút!”

Tôi đưa tay, túm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta từ trên giường xuống, rồi ném ra ngoài cửa.

“Anh cút!”

Phó Vân Niên vốn cho rằng tôi đã đi quá xa, nhưng không ngờ tới tôi còn có thể đi xa như vậy.

“Đây là phòng của tôi, là mẹ tôi chuẩn bị phòng tân hôn!”

Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng đêm nay tôi không có chỗ ngủ.”

Sau đó vỗ vai anh ta: “Ngoan, nắm đ.ấ.m ai lớn, nghe người đó.”

“Anh ngủ phòng cho khách.”

Sau đó, ngay trước mặt anh ta “Rầm” một tiếng cánh cửa đóng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lay-danh-nghia-nguoi-nha-va-mat-het-tat-ca/chuong-4-su-dang-thuong-be-nho-va-mat-lan-thu-tu.html.]

Phó Vân Niên bị tôi nhốt ở ngoài cửa, vừa đá cửa, vừa hùng hùng hổ hổ.

“Tần Nguyệt Nguyệt! Cô mở cửa ra cho tôi!”

“Cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi à?”

“Cho dùng cô có hành xử khác người thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không thích cô đâu!”

Tôi vừa thay đồ ngủ xong định đi nằm, lấy dây buộc tóc lên, đắp mặt nạ rồi ra mở cửa: “Chó sủa?”

Sau đó, trước khi Phó Vân Niên kịp mở miệng, tôi đã nhanh chóng đóng cửa lại.

“Rầm!”

Bởi vì tốc độ quá nhanh, suýt thì kẹp trúng mũi của Phó Vân Niên.

 

Sau khi đuổi Phó Vân Niên đi, tôi ngủ một mạch đến tận sáng.

Tôi phát hiện, tuy rằng nguyên chủ là một người đáng thương, nhưng mỹ phẩm dưỡng da cô ấy dùng đều là của thương hiệu lớn, tiền tiêu vặt ở trong thẻ có tận 8 số, còn có một chiếc Lamborghini trị giá hơn mấy chục triệu tệ.

Mặc dù tôi là thiên kim thật được gia đình hào môn tìm về, nhưng bố mẹ tôi, ba người anh trai, đến cả đối tượng thầm mến, đều chỉ thích thiên kim giả.

Có như vậy thôi, thì đáng thương cái gì?

Đáng thương của mấy kẻ có tiền, tôi không hiểu.

Tôi chỉ biết, tôi muốn ly hôn với Phó Vân Niên, theo đuổi anh trai nhỏ, Hoắc Chính của tôi!

Không ngờ rằng, chờ đến lúc tôi tỉnh ngủ, lúc muốn đi tìm Phó Vân Niên để ly hôn, thì không thấy Phó Vân Niên đâu.

Thay vào đó là ngập tràn các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa được đọc.

Bố mẹ cùng ba người anh trai nhà họ Tần, cùng một lúc như phát điên không ngừng công kích tôi.

Anh cả Tần Nhất: “Nếu Thiên Thiên sảy ra chuyện gì, anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Anh hai Tần Nhị: “Cô hại Thiên Thiên chảy m.á.u ở trán, anh nhất định sẽ để cô phải trả giá đắt.”

Anh ba Tần Tam: “Anh thật không ngờ, cô lại là người độc ác như vậy, về sau cô cách xa Thiên Thiên một chút!”

Ai yo, câu thoại không có tý sáng tạo nào, bá đạo tổng tài chỉ biết nói mấy lời như này?

Lúc mẹ Tần nói, mới khác hẳn đi: “Nếu sớm biết con là người như thế này, lúc trước mẹ không nên đưa con về, Thiên Thiên là tâm can bảo bối của mẹ, sao con dám làm tổn thương nó, con cút về đây ngay lập tức, xin lỗi Thiên Thiên, xin nó tha thứ cho con!”

Đấy nghe thông minh hơn hẳn, rất nghi ngờ tâm trạng của tác giả lúc viết loại lời thoại như này, chắc là bản thân vừa viết vừa nôn ọe.

Loading...