Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lấy Danh Nghĩa Người Nhà, Vả Mặt Hết Tất Cả - Chương 14. Kết thúc. Vả mặt lần cuối cùng.

Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:22:31
Lượt xem: 496

Bởi vì tôi quá nhanh, tài xế của xe đó phản ứng không kịp, cả người và xe đều đ.â.m thẳng.

Túi khí bung ra, ông ta bị ép trong buồng lái, bị thương khắp người, ho khan nhìn tôi.

Tôi nhảy khỏi nóc xe, đi đến cạnh hắn.

“Ây gu, ông xong đời rồi! Xe của tôi rất đắt tiền!”

Vẻ mặt ông ta hung ác, cái trán còn có vết nhăn nằm ngang, nhìn qua cũng thấy cực kỳ hung ác.

Nhìn tôi bình an vô sự, còn ông ta tổn thương nghiêm trọng, liền duỗi tay muốn đánh tôi.

Tôi bắt lấy cổ tay của ông ta, sau đó bẻ ông ta trật khớp, ông ta kêu lên thảm thiết, trở nên thành thật.

Tôi nói: “Xe tôi hơn 10 triệu tệ, ông muốn bồi thường thế nào?”

Ông ta: “Bồi c*n m* cô……”

Tôi bẻ “rắc” một cái, bẻ cổ tay đã bị trật khớp của ông ta lại.

Ông ta lại thảm thiết kêu một tiếng, vẻ mặt đưa đám nhìn tôi: “Đại ca, tôi không đủ khả năng bồi thường……”

Tôi nhìn cái xe giá mấy trăm nghìn của ông ta, đúng là không bồi thường được thật.

Có tiền, ai lại muốn đi làm sát thủ?

Tôi liền hỏi ông ta: “Ai phái ông tới g.i.ế.c tôi? Đừng có bảo là không cố ý, gara có camera an ninh, ông trốn không thoát đâu.”

Ông ta nghe thế thì có chút khó xử: “Không phải tôi không nói, mà……”

Tôi thấy ông ta không có ý định nói, làm bộ lại muốn bẻ tay ông ta.

Ông ta vừa thấy, thì trán ngay lập tức vã mồ hôi hột: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói…… Là chồng cũ của cô, Phó Vân Niên.”

“Phó Vân Niên?”

Tôi nhíu mày, sao anh ta dám làm vậy?

Điều tra một chút thì phát hiện, bệnh nhiễm trùng đường tiểu của Tần Thiên Thiên đã đến giai đoạn cuối, nhưng vẫn chưa tìm được thận phù hợp.

Anh ta định mua sát thủ đ.â.m c.h.ế.t tôi, rồi làm giả đơn tình nguyện hiến tặng, lấy thận của tôi thay cho Tần Thiên Thiên?

Quả nhiên là trong tiểu thuyết dám vi phạm một nửa luật hình sự luôn, sự trừng phạt thật sự, là cuộc sống này càng ngày càng có nhiều thẩm phán!

Đối mặt với loại chuyện này, tôi dĩ nhiên là sẽ báo án ngay lập tức.

Mua sát thủ cố ý g.i.ế.c người, muốn trộm bộ phận cơ thể của người khác là tội nặng, Phó Vân Niên rất nhanh đã bị bắt giữ.

Nhà họ Phó muốn tôi viết thư giảm hòa, giúp Phó Vân Niên giảm án, tôi không chịu, bọn họ uy h.i.ế.p tôi sẽ làm cho nhà họ Tần phá sản!

Tôi cài đặt ghi hình, ghi âm lại, tiện tay đăng công khai.

Chuyện Phó Vân Niên mua sát thủ g.i.ế.c người, còn uy h.i.ế.p người bị hại, không giấu được nưac.

Thanh danh nhà họ Phó tụt dốc không phanh, cả cổ phiếu của Phó thị cũng xuống dốc không phanh.

Nhà họ Tần còn chưa phá sản, thì nhà họ Phó đã sắp phá sản.

Tuy rằng lần ám sát này, tôi không bị thương, nhưng Phó Vân Niên bởi hành vi phạm pháp, tình tiết nghiêm trọng, hơn nữa thái độ nhận tội không tốt, bị phán 10 năm tù.

Tần Thiên Thiên không còn sự bảo vệ ngu ngốc của Phó Vân Niên, không có thận của tôi, cũng không chờ được thận phù hợp, sống không được bao lâu đã chết.

Bố mẹ ruột của cô ta không trách tôi, chỉ là yêu cầu đưa tro cốt của Tần Thiên Thiên đưa về quê quán an táng, tôi đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lay-danh-nghia-nguoi-nha-va-mat-het-tat-ca/chuong-14-ket-thuc-va-mat-lan-cuoi-cung.html.]

Mười năm sau, khi Phó Vân Niên ra tù, khi đi đến mộ Tần Thiên Thiên viếng thăm, thì cỏ trên mộ Tần Thiên Thiên đã cao hai mét.

Còn tôi, vào đêm Tần Thiên Thiên chết, vì đã làm rất nhiều việc tốt, công đức vô lượng, nên xuyên trở về rồi.

Đúng vậy, cmn tôi xuyên về rồi!

Đúng lúc anh trai nhỏ Hoắc Chính thông báo với tôi, anh ấy đồng ý lời tỏ tình của tôi, lúc chúng tôi đang chuẩn bị ôm ôm hôn hôn!!!

À, bạn hỏi tôi đã xuyên về rồi, thì cốt truyện sau đó sao tôi lại biết?

Bởi vì tôi xuyên qua quyển chính quyển truyện tôi đã đọc trong hiện thực, lúc tôi quay về, đã đi xem kết truyện ngay lập tức.

Không ngờ, cốt truyện của quyển sách kia đã được thay đổi, trở thành những việc tôi đã làm.

Bởi vì vả mặt sảng khoái quá mức, còn lên top sách bán chạy.

Mọi người đều bảo quyển sách này, đoạn đầu là ngược văn không có gì sáng tạo, đoạn sau nữ chính giống như đổi thành người khác, trực tiếp phát điên rồi.

Toàn bộ quá trình, quá là điên luôn.

Tác giả lần đầu tiên viết ngược văn cũng tỏ vẻ: “Ngược văn ai thích viết thì viết, về sau tôi chỉ viết sảng văn, không viết ngược văn!”

Nhìn thấy lời này, tôi rơi nước mắt.

“Oa oa oa, các người sảng, còn tôi thì sao?”

“Anh trai nhỏ Hoắc Chính của tôi, tôi còn chưa kịp ôm hôn đâu!”

Cha già nhìn tôi khóc lóc thảm tiết, hỏi tôi: “Con gái, làm sao thế? Bị con lừa nào đá vào đầu à?”

Ầy! Khổ cái thân tôi luôn nhớ thương ông ấy, tôi đáng nhẽ không nên trở về cái nhà này!

Tôi: “Bố chẳng lẽ không nhìn ra, con đang thất tình à?”

Cha già: “Với ai? Cọc gỗ hả? Hay là bao cát?”

……

Tôi không giận, tôi không giận, đây là bố ruột đấy.

Lúc tôi còn đang khóc thút thít, lúc cha già còn đang vô lương tâm cười nhạo tôi, cửa nhà chúng tôi bị người ta đẩy ra.

Một cái dáng người cứng cỏi, anh trai nhỏ diện mạo anh tuấn từ ngoài cửa tiến vào hỏi thăm.

“Xin hỏi, đây là Tần lão gia sao?”

“Con tên Hoắc Chính, đặc biệt thích võ thuật truyền thống của Trung Hoa, xin hỏi ngài còn thu nhận đồ đệ không ạ?”

Tôi vừa thấy, cmn, đây không phải đối tượng của tôi trong tiểu thuyết à?

Sao lại thấy anh ấy ở đây, chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?

Tôi dùng sức mà dụi dụi đôi mắt, người ta vẫn còn ở đó!

Lập tức đi tới kéo người vào trong.

“Đúng là ở đây, Hoắc Chính đúng không? Tôi thay bố tôi nhận anh làm đồ đệ, về sau tôi là sư tỷ của anh!”

“Sư đệ muốn học cái gì? Sư tỷ đều có thể dạy anh.”

“Ay, sư đệ, anh có thể chấp nhận đồng môn yêu đương nhau không?”

 

Tôi dẫn Hoắc Chính ra sau hậu viện, chỉ để lại bố tôi ở lại phía sau.

Chương mới của tôi và Hoắc Chính, mới vừa bắt đầu. Nhưng chắc chắn là sẽ không có vả mặt nữa đâu.

Loading...