Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lấy Danh Nghĩa Người Nhà, Vả Mặt Hết Tất Cả - Chương 10. Cốt truyện quay lại. Vả mặt lần thứ mười.

Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:16:37
Lượt xem: 251

Tôi nói quá thẳng thừng, làm Phó Vân Niên khó có thể chấp nhận, anh ta ôm ngực, trông như bị nhồi m.á.u cơ tim.

Nhưng lại còn bày đặt cố chấp hỏi tôi: “Vậy cô tìm thấy anh trai nhỏ của cô chưa?”

Tôi cong cong khóe môi, cười mà không nói.

Anh trai nhỏ là ai, tiểu thuyết không có viết.

Trong nguyên tác, nữ chính nhận nhầm người, yêu nam chính, trả giá bằng tim gan thận, mới phát hiện mình đã nhận sai người ngay từ lúc bắt đầu, nhưng cô ấy đã mang thai con của nam chính, nên không thể bắt đầu lại được.

Tôi dĩ nhiên không giống nữ chính sẽ yêu nam chính, tôi coi như anh trai nhỏ đã cứu tôi là Hoắc Chính, như thế liền vui vẻ biết bao!

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của tôi, sắc mặt Phó Vân Niên tối sầm lại.

“Là Hoắc Chính phải không?”

“Tần Nguyệt Nguyệt, cô cứ như vậy mà thích anh ta à?”

“Muốn ly hôn, đợi kiếp sau đi!”

“Cho dù cô có đánh c.h.ế.t tôi, tôi cũng sẽ không ly hôn!”

Chuyện ly hôn này, không phải cứ nắm đ.ấ.m của ai cứng là phải nghe người đấy, mà phải đến cục dân chính ký tên.

Hiếm khi tôi giữ tính tình tốt để nói chuyện với Phó Vân Niên: “Đừng, ly hôn đi mà, cùng lắm thì, sau này tôi sẽ không đánh anh nữa.”

Phó Vân Niên: “Tôi tình nguyện bị cô đánh cả đời!”

Tôi: “Não anh chỉ biết có yêu đương thì phải trị đi, tôi giúp anh liên hệ với khoa não cho……”

Bởi vì Phó Vân Niên không chịu ly hôn với tôi, tôi cũng không thể ngày nào cũng lãng phí thời gian với anh ta, vì vậy tôi chỉ có thể lái siêu xe của nguyên chủ, cầm thẻ có tài khoản lên đến 10 số của nguyên chủ, đi du lịch khắp nơi, ăn uống rồi mua sắm.

Không có cách nào khác, đây là lần đầu tiên tôi thử cảm giác làm người có tiền, rất nhiều thứ chỉ có tiền thì mới có thể tận hưởng, tôi không có quá nhiều kiến thức.

Sau khi chơi đủ rồi, tôi còn đi đến nhà bố mẹ nuôi của nguyên chủ.

Lúc trước, sau khi bị bế nhầm với Tần Thiên Thiên, nguyên chủ đã được đưa về nông thôn nuôi dưỡng, mãi đến khi 16 tuổi mới được nhà họ Tần nhận lại.

Bố mẹ nuôi của cô ấy đều là nông dân, bên trên có một anh trai, bên dưới thì có một người em trai, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn.

Tuy rằng không cho Tần Nguyệt Nguyệt được một hoàn cảnh sinh hoạt quá tốt, nhưng cũng không quá bạc đãi cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lay-danh-nghia-nguoi-nha-va-mat-het-tat-ca/chuong-10-cot-truyen-quay-lai-va-mat-lan-thu-muoi.html.]

Nhưng Tần Thiên Thiên không muốn trải qua cuộc sống vất vả cùng bố mẹ ruột, vậy nên ăn vạ ở nhà họ Tần không đi, làm đủ trò châm ngòi ly gián, gieo rắc bất hòa, làm mối quan hệ của nguyên chủ cùng bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi đều rạn nứt.

Lần này tôi trở về, là muốn đưa cho bố mẹ nuôi, anh trai và cả em trai của cô ấy một khoản tiền, báo đáp công ơn nuôi nấng của bọn họ.

Đừng hỏi tôi sao tôi lại hào phóng như vậy, chung quy cũng không phải tiền tôi kiếm được, người nhà họ Tần và Phó Vân Niên cho, có tiền mọi người cùng nhau tiêu!

Không chỉ có vậy, tôi còn quyên tặng cho quê của bố mẹ nuôi một con đường nhựa, và một trường tiểu học hy vọng.

Dù sao cũng có tiền, một mình tôi cũng tiêu không hết, thôi thì mọi người cùng nhau tiêu!

Trong thời gian đó, tôi làm từ thiện khắp nơi, quyên góp cho trường học, quyên góp cho bệnh viện, quyên góp xây đường xá.

Trong túi lúc nào cũng mang theo một sấp tiền mặt, nhìn thấy chó hoang cũng nhét cho nó hai cục tiền.

Công đức +1+1+1+1……

Có người đem truyện của tôi đăng lên trên mạng, trong phần bình luận mọi người nhao nhao, mọi người đều kêu: “Chị ơi g.i.ế.c em đi! Ném cho em hai cục đi!”

Bọn họ cho tôi một biệt danh là Quan Âm tán tài, còn đào ra thân phận của tôi là đại tiểu thư nhà họ Tần, bố là bá đạo tổng tài, ba người anh trai là bá đạo tổng tài, ngay cả chồng cũng là bá đạo tổng tài.

Tôi cười chế mất, chẳng muốn dính dáng gì cả, trừ việc chuyển tiền vào trong thẻ cho tôi!

Hôm đó, tôi ném tiền cầu nguyện, thì nhận được điện thoại của Phó Vân Niên.

Tôi cười hỏi: “Sao? Đồng ý ly hôn rồi? Hay là, lại chuẩn bị cho tôi tiền.”

Không ngờ, giọng Phó Vân Niên lại khẩn trương nói: “Tần Nguyệt Nguyệt, cô mau về! Có chuyện lớn rồi!”

Phó Vân Niên nói chuyện vội vàng, nói xong liền cúp điện thoại luôn.

Tôi suy nghĩ mình cũng đã ra ngoài hơn nửa năm, đã đến lúc quay lại nhìn anh trai Hoắc Chính rồi.

Bảo người ta chờ tôi ly hôn, mà nửa năm rồi còn chưa ly, ngại quá đi mất.

Không ngờ, tôi vừa xuống máy bay, Phó Vân Niên đã phái người đưa tôi đến bệnh viện

Trong lòng tôi lập tức “Lộp bộp” một tiếng.

Không thể nào, không thể nào, cốt truyện không có não lại quay lại nữa à?

 

Loading...