Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lãnh Cung Nương Nương Rất Nỗ Lực - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:51:02
Lượt xem: 538

Còn mẫu thân của tân đế là Lâm phi, đã bệnh nặng qua đời vào một năm trước khi tân đế đăng cơ.

 

Người chị em tốt chơi được với ta lại đoản mệnh, chỉ còn lại mình ta là Thái hậu sống cuộc sống hưu nhàn trong hậu cung rộng lớn này, quả thực có chút nhàm chán.

 

Lúc tân hoàng hậu đến bái kiến ta, ta không chút do dự giao Phượng ấn cho nàng ta, để lại một phong thư trên bàn, mượn kim bài mà tân đế ban cho, ung dung tự tại rời khỏi hoàng cung.

 

Ta mới ba mươi tuổi, hoàng cung, hậu cung đừng hòng trói buộc ta cả đời!

 

Hiện giờ ta đã ngồi lên vị trí Thái hậu, cho dù là thân phận tôn quý hay là đạo hiếu, cũng không ai có thể ngăn cản bước chân ta rời khỏi cung.

 

Yohoo, thế giới bên ngoài, ta đến đây!

 

 Chương 11: Cuộc Sống Mới

 

Thoát khỏi lồng giam dát vàng, ta hít thở không khí tự do, cảm giác toàn thân đều thoải mái!

 

Lúc trước bị nhốt ở hậu cung, mọi chuyện đều phải thông qua tổng quản Nội vụ phủ hoặc là Thái hậu, hiện tại rốt cuộc ta cũng có thể tự mình làm chủ rồi!

 

Nghĩ đến những gì mình đã trải qua, ta không khỏi cảm thán, may mà bản thân ta trạng tốt, nếu không thật sự sẽ bị bức điên trong hậu cung.

 

"Chủ nhân, chúng ta hiện tại nên đi đâu?" Như Ngọc đi theo ta, nhỏ giọng hỏi.

 

"Đương nhiên là tìm một nơi ở trước đã." Ta cười nói, "Sau đó mua quần áo, mua đồ trang sức, mua đồ ăn ngon..."

 

Tóm lại chính là mua mua mua!

 

Tuy rằng lúc trước ta lấy được không ít chỗ tốt từ các thương nhân, nhưng ta cũng không có thói quen tiêu tiền của người khác.

 

Lúc trước ta đã bí mật gửi một số bạc ra bên ngoài, đủ để ta sống thoải mái cả đời.

 

"Chủ nhân, người xem, có phải vị công tử kia đang nhìn chúng ta hay không?" Như Ngọc nhỏ giọng nói.

 

Ta thuận theo ánh mắt của Như Ngọc nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm bào màu lam nhạt, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ tiêu sái, tướng mạo anh tuấn, khóe miệng còn mang theo nụ cười ý vị thâm trường.

 

Thấy ta nhìn sang, nam tử kia còn nhấc tay áo lên, che nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng long lanh, cứ như sợ ta không nhìn thấy hắn ta vậy.

 

"Đi thôi." Ta thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.

 

Trên đời này, nam nhân đẹp trai nhiều như vậy, cũng không thiếu một người như hắn ta.

 

"Chủ nhân, hình như hắn ta đang đi về phía chúng ta." Như Ngọc thấp giọng nói, có chút cảnh giác nhìn nam tử kia.

 

Ta dừng bước, nhìn chằm chằm nam tử đang đi về phía bên này, lạnh giọng hỏi: "Vị công tử này, có chuyện gì sao?"

 

"Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Dực, mạo muội quấy rầy, mong cô nương thứ lỗi." Nam tử kia mỉm cười nói, ôn nhuận như ngọc, làm người ta sinh ra hảo cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lanh-cung-nuong-nuong-rat-no-luc/chuong-12.html.]

 

"Có chuyện gì?" Ta nhíu mày, không muốn nói nhảm với hắn ta.

 

"Tại hạ muốn mời cô nương uống trà, không biết cô nương có bằng lòng không?" Tiêu Dực cười hỏi, hoàn toàn không để ý đến thái độ lạnh nhạt của ta.

 

Ta còn chưa kịp cự tuyệt, hắn ta đã tự mình nói tiếp: "Chỉ là uống trà thôi, cô nương không cần lo lắng, tại hạ sẽ không làm gì cô nương đâu."

 

Ta: "..."

 

Đây là đang tự biên tự diễn à?

 

"Không đi." Ta lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người rời đi.

 

"Cô nương, chờ đã." Tiêu Dực gọi ta lại, "Chẳng lẽ cô nương không muốn biết, tại hạ vì sao lại cố ý tiếp cận cô nương sao?"

 

"Không muốn." Ta không chút do dự nói.

 

Thấy ta thật sự muốn rời đi, Tiêu Dực vội vàng đuổi theo, chắn trước mặt ta, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta nói là được chứ gì. Ta muốn mời cô nương về nhà, làm vợ của ta."

 

Ta: "?"

Anan

 

Hắn ta đang nói cái quái gì vậy?

 

"Công tử, ngài nhận lầm người rồi." Ta lạnh lùng nói, "Ta không quen biết ngài."

 

"Ta biết." Tiêu Dực thản nhiên nói.

 

Ta: "..."

 

Ngươi biết mà ngươi còn nói?

 

"Vậy ngươi còn chặn đường ta làm gì? Cút ngay!" Ta tức giận nói.

 

Nụ cười trên mặt Tiêu Dực cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, hắn ta nhìn ta, ánh mắt kiên định, giọng nói trầm thấp: "Ta sẽ không bỏ cuộc đâu."

 

Nói xong, hắn ta liền xoay người rời đi, không chút do dự.

 

Ta: "..."

 

Ta và Như Ngọc nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

 

"Chủ nhân, chúng ta..."

 

"Đừng để ý đến hắn ta, chúng ta đi mua đồ." Ta cắt ngang lời Như Ngọc, mang theo nàng ta đi về phía cửa hàng trang sức.

 

Nam nhân như quần áo, chỉ có trang sức mới là bạn thân của phụ nữ!

Loading...