Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lần Sau Nhất Định Sẽ Không Tán Tỉnh Bừa Nữa - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-23 21:51:52
Lượt xem: 203

Chuyện trúng số tôi chỉ nói với mẹ, để bà có thể yên tâm điều trị. Tôi đã nhắc đi nhắc lại đừng nói chuyện này với bố, nhưng bà ấy vẫn nói.

"Chết tiệt."

Tôi nghe thấy một tiếng chửi cực kỳ quen thuộc.

Quý Lan Trì ngồi ngay bên cạnh tôi, anh ta khoanh tay nhìn tôi: "Thì ra trúng số, tức là cánh đã cứng rồi."

Tôi nhăn mày: "Không phải anh không đến trường sao?"

"Ừ. Sợ cô yêu đương vụng trộm với em trai tôi." Anh ta bình thản nói.

Nhiều học sinh trong lớp cố ý hoặc vô ý nhìn về phía này. Khi anh ta nói vậy, xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc.

Tôi bực tức gãi đầu: "Anh có thể tránh xa tôi ra được không?"

Tôi đang rất bực khi biết bố mình đang ở phòng hiệu trưởng, nhưng khi thấy Quý Lan Trì, tôi lại cảm thấy phiền phức hơn.

Nếu như xảy ra chuyện gì đó, tôi sẽ bị vị hôn thê của anh ta… cô Bùi Chi Doanh ấy, đến gây sự.

Quý Lan Trì không vui: "Tại sao cô lại ghét tôi?"

Tôi cạn lời nhìn anh ta.

"Cô tin lời Trình Triều sao?" Đại thiếu gia ngập ngừng hỏi.

"Cô đó... Chỉ nên theo mình tôi thôi." Lần đầu tiên, giọng của Đại thiếu gia Quý không còn bình thản như thường lệ.

Anh ta dùng ngón tay chạm vào thái dương, đầu lưỡi khẽ đẩy quai hàm xuống: "Cô cảm thấy không tốt sao?"

Trời ơi.

Rốt cuộc anh ta đang nói gì vậy?

Tôi bối rối che mặt, giọng đầy gấp gáp: “Đừng nói nữa, bây giờ anh nên tránh xa tôi ra. Anh có hôn thê rồi thì xin hãy giữ lấy mình trong sạch được không?”

Tôi không thể đùa giỡn với Bùi Chi Doanh! Cô ấy sẽ bóp c.h.ế.t tôi như bóp một con kiến mất!

Trong lớp học vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, tôi nhìn ra ngoài qua các kẽ ngón tay.

Từ bậc thang của cửa lớp học, có hai người bước vào.

Hai người họ đều có liên quan đến Quý Lan Trì.

Một là em trai anh ta.

Trình Triều vẫn mặc chiếc áo thun kiểu cũ, đeo ba lô, sải bước dài đi vào. Anh ấy tràn đầy cảm giác trẻ trung, khác hẳn với tên anh trai đã lướt qua ngàn bụi hoa mà không bông nào giống bông nào

Một là hôn thê của anh ta.

Tôi lập tức đứng dậy, ôm sách chạy nhanh đến chỗ cách Quý Lan Trì tám trăm mét.

Bùi Chi Doanh nghiêng đầu, khẽ cười lạnh lùng.

Cô ấy đeo chiếc túi Chanel mới nhất, thanh lịch, đầy khí chất...

Rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi nghe thấy tiếng xì xào của các bạn phía sau:

“Đến tìm Trì Hạnh tính sổ rồi.”

“Nghe nói vị tiểu thư này không phải là người dễ đối phó đâu…”

“Có trò hay để xem rồi.”

Hương nước hoa thoang thoảng bên cạnh, tôi quyết định tấn công trước: “Chị không phải học sinh trường này đúng không?”

Ý ngầm là, sao chị vào đây được.

Bùi Chi Doanh bắt chéo chân: “Tôi đi du học. Trường này không dễ vào sao? Chỉ cần đưa bảo vệ chút tiền là được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lan-sau-nhat-dinh-se-khong-tan-tinh-bua-nua/chuong-5.html.]

Tôi: “…”

Tôi đột nhiên tò mò: “Chị đưa bao nhiêu vậy?”

Cô ấy thản nhiên đáp: “Vài ngàn tệ.”

Tôi: “…”

Tôi đúng là không cùng thế giới với Đại tiểu thư mà.

Tôi cố gắng giải thích chuyện vừa rồi: “Là Quý Lan Trì nhất quyết muốn ngồi cạnh tôi, chứ tôi không muốn đâu.”

“Cô không dám.” Bùi Chi Doanh vuốt móng tay, chậm rãi nói.

Cô ấy không có ý định làm khó tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi quay đầu lại, lập tức thấy Trình Triều ngồi ở bên còn lại.

Tôi hít sâu: “Anh cũng không học ngành này mà.”

Hàng mi dài của Trình Triều tạo thành một cái bóng mờ trên mí mắt, anh ấy lấy bút ra rồi viết một câu lên giấy.

[Không cần tiền cũng được.]

Có phải ý anh ấy là điều tôi đang nghĩ không?

Tôi bối rối.

Lần này là thật sự bối rối đó.

Tôi: “C-có thể không?”

Trình Triều: “Ừ.”

Tôi cứ mơ mơ màng màng cho đến tận khi tan học.

“Lớp này chán thật đấy.” Bùi Chi Doanh chậc lưỡi.

Vừa dứt lời, cửa lớp liền xuất hiện người mà tôi không muốn gặp nhất.

Bố tôi rít thuốc, mắng chửi ầm ĩ: “Trì Hạnh, Trì Hạnh đâu? Bảo nó lăn ra đây gặp tao.”

Những bạn học đang định rời đi bỗng dừng lại, quay lại nhìn với ánh mắt thích thú.

Tôi và ông ấy đối diện nhau, ông lập tức lao tới, giơ tay định tát tôi.

Nhưng bàn tay xương xẩu đó đã bị chặn lại giữa không trung.

Tôi cắn chặt môi dưới, bối rối: “Ông đến đây làm gì?”

“Làm gì? Buồn cười thật!” Bố tôi tức giận nhìn Trình Triều: “Mày trúng số mà không cho tao tiền? Tao nuôi mày lớn thế này, mày có biết xấu hổ không?”

“Ông nuôi tôi? Ông đã cho tôi và mẹ tôi một đồng nào chưa?” Tôi lớn tiếng, cảm xúc dâng trào.

Bùi Chi Doanh ở bên cạnh nhanh nhẹn gọi bảo vệ, bố tôi chửi: “Mày là ai? Lo chuyện bao đồng cái gì?”

Cô ấy không thèm nhìn bố tôi một cái.

Quý Lan Trì bị tiếng ồn đánh thức, anh ta ngẩng đầu lên, mày đẹp khẽ nhíu lại.

Anh ta luôn có thói quen xấu khi mới thức dậy.

Bố tôi nhìn thấy anh ta thì như tìm được mục tiêu: “Mày có phải là thằng hồi cấp ba cặp kè với con gái tao không? Tao nhớ mày khá giàu mà?”

Quý Lan Trì đứng dậy, đi tới, giọng còn hơi khàn: “Bao nhiêu tiền?”

Tôi: ?

Bố tôi sững sờ, rồi nhanh chóng phản ứng: “Năm trăm triệu!”

“Được.” Anh ta lấy điện thoại ra định chuyển khoản cho bố tôi.

Tôi nắm lấy cổ tay anh ta: “Anh làm gì vậy?”

Loading...