Chạm để tắt
Chạm để tắt

Làm Ơn Mắc Oán - 2.2

Cập nhật lúc: 2024-03-14 09:30:40
Lượt xem: 13,219

 

Nghe vậy, Tô Tình Vũ lập tức bỏ qua đôi chút giãy dụa ban đầu mà thuận theo gã.

Tôi thật sự không muốn nhìn đôi cẩu nam nữ này dã chiến. Người tôi sắp xếp sao còn chưa tới?

Mãi tới khi bọn họ dần trút bỏ xiêm y, chiếc áo yếm màu đỏ thẫm của Tô Tình Vũ sắp bị gã cuồng đồ giật xuống, hai người bám chặt nhau khó tách, thì một thanh kiếm bay vút qua đỉnh đầu bọn họ.

Bùi Thanh nhũn chân ngay ra đó.

phụ thân tôi đến rồi.

"Đúng là nỗi nhục của dòng tộc! Đồ nghiệp chướng, còn không cút tới đây cho ta!"

phụ thân xách kiếm xuống ngựa, hằm hằm vung vẫy nhắm tới Bùi Thanh, thế tới rào rạt như muốn gi//ết ch//ết kẻ đã làm vấy bẩn sự tr//inh trắng của con gái mình.

Tô Tình Vũ lại giang hai tay chắn trước người Bùi Thanh, nước mắt giàn giụa.

"Cha, con gái thật sự không thể không có chàng, xin phụ thân tác thành cho chúng con đi."

Bùi Thanh núp sau lưng chị ta, gật đầu lia lịa.

"Xin nhạc phụ đại nhân hãy tác thành. Tiểu sinh và lệnh ái đã tình định tam sinh, thật sự không thể chia rời."

phụ thân nghe vậy thì lại càng thêm nổi trận lôi đình.

"Đồ khốn kiếp, ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi, Tình Vũ chính là thái tử phi tương lai, há là người mà loại ti ti//ện như ngươi có thể xứng đôi."

Ông dùng bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay Tô Tình Vũ, cố dịu giọng xuống:

"Thiên tử nổi giận, xác ch//ết trăm vạn, đây chính là tội mấ/t đầu đấy, nếu giờ con về với cha, phụ thân có thể tạm không tính toán chuyện này."

Tô Tình Vũ đẩy phụ thân ra, kiên cường lắc đầu, đau đớn tột cùng gào lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lam-on-mac-oan/2-2.html.]

"Con không muốn, cha, người vốn chẳng tốt với con, người làm vậy là vì chính người, người biến hôn ước của con thành quân cờ để vời sủng, con còn lâu mới muốn làm con rối gỗ trong tay người, để mặc người ta xâu xé."

Thứ người mất là trăm năm căn cơ của Tô gia, còn thứ con mất chính là tình yêu thuần khiết của mình mà!

Như bị cảnh tượng này kích thích mà phụ thân tôi run rẩy toàn thân.

"Ta hao tâm tốn sức nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như thế, không ngờ ngươi lại nghĩ như vậy, nếu sớm biết chuyện sẽ thế này, ta đã dìm c.h.ế.t ngươi ngay khi ngươi vừa được sinh ra rồi."

"Bất kể thế nào, con gái tuyệt không gả cho thái tử, cho dù người có g.i.ế.c con thì con cũng không khuất phục."

"Ngươi tưởng hắn thật lòng mến mộ ngươi sao? Một gã đàn ông, khi chưa kết hôn với người ta mà đã toan tính làm vấy bẩn sự trinh bạch của người ta để leo lên, đây không phải là yêu, đây là d//ục vọng. Tất cả lễ nghĩa liêm sỉ lão phu dạy cho ngươi đều chạy vào bụng ch//ó rồi ư!"

"Huống chi, hắn yêu ngươi ư? Không, thứ hắn yêu là quyền lực và danh tiếng phủ tướng quân ta, hắn vốn không hề yêu ngươi."

"Không phải, không phải, chàng thật lòng yêu con..."

Lúc này Tô Tình Vũ đầu tóc bù xù, nghe phụ thân nói như thế, sự bất an dần nảy sinh trong lòng.

Chị ta với đôi mắt rưng rưng hèn mọn cầu xin sự đáp lại từ gã thư sinh kia:

"Chàng yêu em mà đúng không? Không phải vì những hư vinh kia, chỉ là vì yêu em thôi đúng không?"

Bùi Thanh chỉ tay lên trời thề thốt.

"Bùi Thanh ta đời này chỉ yêu mình Tình Vũ, nếu vi phạm lời thề này, thiên lôi giáng xuống."

Tô Tình Vũ xúc động muốn chết, lập tức rúc vào trong lòng Bùi Thanh.

"Bùi lang ~"

Tôi cảm thấy phụ thân tôi sắp tan vỡ rồi.

 

Loading...