Chạm để tắt
Chạm để tắt

LÂM KHÊ - 1.2

Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:06:02
Lượt xem: 3,729

Thái Liên thấy ta không nói lời nào, đoán ta vẫn còn để ý đến mặt mũi, không chịu đi cầu xin Tống Thư Bạch.

Nàng mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng thân phận chủ tớ khác biệt, nàng chẳng nói thêm gì, khóc nức nở chạy về chăm sóc tiểu nương.

Ta tiếp tục quỳ ở chỗ cũ, cầu xin chủ mẫu mở lòng từ bi.

Thời điểm nóng nhất trong ngày đã qua, không biết đã quỳ bao lâu, bầu trời dần dần chuyển sang màu trắng bạch, mặt trời lặn.

Thái Liên lại đến.

Chạy nhanh và vội vàng, luống cuống tay chân, mồ hôi đầy đầu, môi tái nhợt:

"Tiểu thư, tiểu nương... gọi không đáp!"

Ta phản ứng một lúc lâu, mới mơ hồ đứng dậy, cảnh vật xung quanh chậm rãi trôi qua trong mắt, tiếng ve kêu ong ong, trong đầu ta như có những luồng ánh sáng trắng bùng nổ.

Thái Liên nói đúng một điều.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Quỳ ở đây không có tác dụng.

Ta nhìn quanh một vòng, sau đó bước đi mơ màng.

Cha không phải không biết tiểu nương của ta đang nguy kịch, chỉ là ông mặc kệ hành động của chủ mẫu.

Vài ngày trước ông bị người ta buộc tội trong triều, may nhờ nhạc phụ của ông chạy chọt, mà chủ mẫu của ta, vốn luôn ghen ghét nhan sắc của tiểu nương.

Hôm nay có khách quý, tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, bóng người lố nhố, hầu như toàn bộ gia nhân trong phủ đều ở đó chờ lệnh, so với sân sau lạnh lẽo, giống như hai thế giới khác biệt.

Ta đến chuồng ngựa lấy một cây dao.

Có chút ngơ ngác nghĩ - may mà cha ta là văn nhân, văn nhân trọng nhất là thể diện.

Thái Liên đã sợ hãi đến mức ngây dại, ôm lấy chân ta khóc lóc:

"Tiểu thư, tiểu thư! Người định làm gì?! Chúng ta... chúng ta nghĩ cách khác đi!"

Còn cách nào khác, ta cúi đầu đẩy nàng ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lam-khe/1-2.html.]

Sự việc đã đến nước này, cùng lắm là ch//ết.

Huống chi nếu tiểu nương ch//ết, ta cũng sẽ đi theo nàng.

Ta cứ thế mơ hồ, từng bước tiến về tiền sảnh.

Bên ngoài có gia nhân canh gác, hai người đầu tiên nhìn thấy ta, chưa kịp phản ứng.

Ta lại đi thêm ba năm bước, đột nhiên một tiểu đồng hét lên, nhào tới.

Ta chưa từng nghĩ rằng, mình lại có ngày cầm d.a.o ch//ém người.

M//áu văng ba thước, ngay sau đó, thêm ba năm người nhào tới.

Tiền sảnh náo loạn, cuối cùng ta cũng nhìn thấy người cần gặp, bi thương kêu lớn:

"Cha, xin người cứu lấy tiểu nương của con!"

Tóc ta rối bời, trên người dính m//áu, làn da vốn trắng mịn nay bị phơi nắng hai ngày, đỏ như lửa.

Cha trợn tròn mắt nhìn ta, một lúc lâu không thốt nên lời.

Hẳn là không ngờ, đứa con gái xưa nay hiền lành như thỏ của mình, lại trở nên như tu la.

Quản gia là người phản ứng đầu tiên, hét lớn: "Nhị tiểu thư điên rồi, mau bắt nàng lại!"

Vài người xông lên đè ta xuống, cướp lấy con d.a.o trong tay.

Trong lúc hỗn loạn, ta bị đè quỳ xuống, đôi mắt đẫm lệ, chăm chăm nhìn người mặc áo gấm phía trước, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn rơi:

"Cha, xin người cứu lấy tiểu nương của con!"

Cảnh tượng thật quá thê thảm, không biết ai đó đã c.h.é.m vào cổ ta một nhát.

Ánh mắt cuối cùng, ta thấy một người từ trong đám đông bước ra, dáng người cao gầy, lạnh lùng tuấn tú, ta vô tình đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

Sau đó, ta ngất đi.

Loading...