Chạm để tắt
Chạm để tắt

Là Thẩm Ngữ, không phải Thẩm Ngữ - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-06-15 11:32:00
Lượt xem: 678

1

 

Ngày Cố Hoài Từ đồng ý ở bên tôi, người anh em của hắn gần như chỉ vào mũi tôi mà hét lên: “Sao một bông hoa cao lãnh trên núi cao như vậy lại có thể mắc kẹt trong đống phân bò như cô, à không, phân c..hó mới đúng!”

 

Nhưng khi Cố Hoài Từ lạnh lùng nói: "Em hãy nhớ lấy quy tắc ba không: Không không được chạm vào anh, không được nói cho người khác biết anh đã hứa ở bên cạnh em, không được phép tùy ý can thiệp vào chuyện của anh." thì người anh em tốt của hắn không còn đủ can đảm để mắng tôi nữa.

 

Ngón tay anh ta run rẩy chuyển từ chỉ tôi sang Cố Hoài Từ.

 

"Hoài Từ, cậu cũng có chút——"

 

“Nếu không thể làm được điều đó thì chúng ta có thể chia tay ngay bây giờ.” Cố Hoài Từ phớt lờ ánh mắt trách mắng của người anh em tốt và bình tĩnh nói như vậy, nhưng ánh mắt rơi vào trên người tôi rõ ràng là đang chế giễu.

 

Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu cười ngượng ngùng: “Chỉ cần chúng ta không chia tay thì A Từ anh nói gì cũng đúng.”

 

Hắn trông giống như một kẻ hèn nhát không ngừng nhượng bộ vì tình yêu.

Thế là anh em tốt hắn lại chỉ vào tôi và đau lòng mắng tôi: "Kiều Ôn Bạch, cô là con ch**ó liếm, thật vô vọng!"

 

2

 

Mọi người đều biết rằng tôi là người quỵ luỵ Cố Hoài Từ. Tất cả những người anh em của Cố Hoài Từ cũng biết rằng hắn đồng ý ở bên tôi là do hắn mệt mỏi vì sự đeo bám của tôi. Hắn chỉ muốn tìm lý do để danh chính ngôn thuận hạn chế sự tiếp cận của tôi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Nhưng tôi đeo bám quá giỏi, ngay cả người anh em của hắn cũng không nhịn được mà thuyết phục Cố Hoài Từ với giọng điệu có chút trêu chọc: "Cậu cũng đừng để cô ấy bám nữa, nếu cậu thật sự không thích cô ấy thì trực tiếp g..iết cô ấy đi. Nếu không làm thế, Kiều Ôn Bạch còn sống ngày nào thì cô ấy nhất định sẽ dính chặt vào cậu như cao da c..hó ngày đó."

 

Cố Hoài Từ đang đọc sách, đôi bàn tay thật mảnh mai và trắng trẻo lật từng trang, bên cạnh hắn là bữa sáng mà tôi đã xếp hàng ba tiếng đồng hồ để mua từ sáng sớm, hắn thậm chí còn chưa chạm vào.

 

Nghe vậy, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Vậy cậu đi nói cho cô ấy biết đi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/la-tham-ngu-khong-phai-tham-ngu/phan-1.html.]

Trần Nhiên nghẹn lời, quay lại thì thấy tôi đang cầm bữa sáng mới mua đang nhìn anh ta ngoài cửa sổ.

 

“Được rồi,” anh ta sờ sờ mũi mình: “Bỏ đi, tôi sẽ không làm người xấu như vậy!”

 

Tôi phớt lờ anh ta, nhanh c..hóng bước vào lớp, đưa cháo vẫn còn được giữ ấm cho Cố Hoài Từ với nụ cười rạng rỡ trên môi: “Em vừa mua cháo thịt nạc trứng anh thích đây!”

 

Vì Cố Hoài Từ nói chán không muốn ăn nên tôi lại chạy xuống căng tin mua thêm một bát cháo, nhưng lần này hắn chỉ ngước lên nhìn tôi, rồi nhanh c..hóng quay đi gọi: "Trần Nhiên!"

 

"Cái gì?”

 

"Tôi không ăn sáng."

 

Lại thêm một câu: "Cậu không muốn ăn thì vứt đi."

 

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi. Tây Hoa, người đang đợi ở cửa lớp, cũng nhanh c..hóng đi theo, có lẽ họ đang bàn về dự án. Cố Hoài Từ quay đầu nhìn cô ta, vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt dịu dàng hơn tôi từng thấy trước đây. Có lẽ hắn đã được cổ vũ bởi biểu hiện dịu dàng này.

 

Tây Hoa dần dần thu hẹp khoảng cách với Cố Hoài Từ, không rõ vô tình hay cố ý mà trêu chọc hắn. Cố Hoài Từ chỉ hơi nhíu mày, cũng không phản đối cô ta.

 

Trước đó, chỉ cần tôi đến gần Cố Hoài Từ một chút, khuôn mặt luôn thờ ơ của hắn gần như không thể che giấu sự chán ghét.

 

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế giao đồ, không khỏi thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cháo thịt nạc trứng hôm nay được bán với số lượng có hạn!”

 

"Thấy chưa, cậu ta có thể kiên nhẫn với một con c..hó hơn là với cô." Trần Nhiên cũng thở dài, nhận lấy cháo từ tay tôi: "Nếu là tôi, tôi sẽ chia tay với cậu ta! Không chia tay, cô còn tính giữ lại ăn tối à?"

 

"Tôi có rất nhiều kiên nhẫn." Tôi quay lại, nghiêm túc nói với Trần Nhiên: “Những bữa sáng trước đây tôi đưa, anh ấy chưa từng chạm vào, nhưng sáng nay Cố Hoài Từ đã chạm vào một lần.”

 

Trần Nhiên nghẹn lời trước câu nói của tôi. Cuối cùng, anh ta không nhịn được mà chỉ vào mặt tôi chửi: "Đúng là hết thuốc chữa!"

Loading...