Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kim chủ xếp hạng 9 - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:56:48
Lượt xem: 778

Chẳng hạn như lúc hắn và đám bạn của hắn mở trò chơi xã hội đen ở tiệm net, tôi sẽ cố ý tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, sau đó nhìn bọn họ bị bắt tại trận.

Hắn dán con rùa phía sau tôi khi tôi sắp lên sân khấu diễn thuyết thì tôi sẽ chụp ảnh tố cáo hắn với dì Tạ khi hắn tụ tập uống rượu với bạn bè...

Tóm lại đều có chút ấu trĩ, nhàm chán chơi trò trẻ con không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của bất cứ ai.

Lần này giống như trở lại thời điểm đó, tôi biết, tôi chọc Tạ Tư Hành tức giận, cho nên  giống như khi còn bé, hắn bắt đầu nhằm vào tôi.

Nhưng tôi vẫn ổn định tâm trạng, dựa theo phân tích của bản thân, diễn xong phân cảnh đó.

Sau khi diễn xong, tôi ngồi ở hậu trường với người đại diện chờ kết quả.

Kết quả rất rõ ràng, tôi thua cuộc.

Đạo diễn casting đến báo cho tôi biết kết quả này, ánh mắt rõ ràng có sự tiếc nuối, uyển chuyển nói với tôi: “Cô Lâm, cô diễn rất có linh khí, chúng tôi đều rất thích, chỉ là... chỉ là hình như Tổng Giám đốc Tạ thích một loại diễn xuất khác hơn.”

Tôi mỉm cười, sau đó gật đầu: “Không sao, cảm ơn sau này nếu có cơ hội hợp tác khác, hoan nghênh liên lạc với tôi.”

6

Khi tôi trở về, có một chiếc xe luôn theo sau tôi.

Tôi biết là Tạ Tư Hành, nhưng tôi không thèm để ý đến hắn.

Cho đến khi tôi ngồi trong một quán ăn vặt bắt đầu ăn thịt nướng, đêm khuya bên bếp than, không ai nhận ra tôi để mặt mộc hướng lên trời.

Tôi bình tĩnh tuốt xiên.

Tạ Tư Hành ở trên xe quan sát tôi một hồi, cho đến khi hắn bắt đầu nghi hoặc, sau đó bước xuống xe, đứng cách đó không xa nhìn tôi, hình như là cảm thấy kỳ quái vì sao tôi không phản kích hắn.

Một lát sau, hắn mới đi tới, nhưng vẫn cách tôi rất xa.

Tôi ngẩng đầu hời hợt liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.

Anh nói: “Lâm Kỳ Hạ, cậu giận à?”

Tôi không nói.

Giống như cuối cùng cũng nhận ra có gì đó bất ổn, hắn đến gần một chút, nhìn chằm chằm tôi: “Cậu thật sự tức giận sao?”

Tôi kiệt sức rồi, không biết chọn tâm trạng nào để đối phó với hắn.

Nhưng hắn vẫn ngốc nghếch đứng ở trước mặt tôi, có vẻ tôi không mở miệng thì hắn thề sẽ không rời đi.

Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Tạ Tư Hành, cậu muốn gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/kim-chu-xep-hang-9/6.html.]

Tạ Tư Hành cuối cùng cũng có chút mờ mịt, hắn hỏi: “Cậu thật sự tức giận sao? Cậu có thể trả thù mà.”

Tôi buông xiên trong tay xuống, thở dài một hơi, hết sứa bình tĩnh, bình tĩnh cùng hắn nói rõ sự thật: “Tạ Tư Hành, cậu và tôi đối chọi gay gắt mấy chục năm, cậu vẫn là đại thiếu gia nhà họ Tạ, nhưng tôi đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Lâm nữa rồi.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Để giành được vai diễn này, tôi đã một tuần không ngủ ngon, nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện nhân vật này nên diễn như thế nào.”

“Tôi luôn cư xử rất bình tĩnh nhưng cũng sợ hãi và mệt mỏi. Nhà chúng tôi bị bọn cho vay nặng lãi tạt sơn, hàng tháng tôi đều nhận được thông báo nhắc nhở của ngân hàng. Tôi cũng phải lo cho cảm xúc của ba mẹ mình..."

“Tôi vẫn rất bình tĩnh cố gắng đi giải quyết tất cả mọi chuyện, tôi từ bỏ những thứ mình thích để cố gắng kiếm tiền, ứng phó với các nhà sản xuất, nhà đầu tư muôn hình muôn vẻ.”

“Chúng ta đã không còn những đứa trẻ có thể vô tư làm loạn mà không gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống như khi còn bé, một câu nói của cậu ngày hôm nay, hủy hoại một cơ hội tôi cố gắng chuẩn bị mấy tháng.”

“Để cho tôi nghỉ ngơi một chút, ít nhất hôm nay tôi không có thời gian cũng không có tâm tình chơi với cậu, cậu đi tìm niềm vui khác đi.”

Sắc mặt Tạ Tư Hành từng chút thay đổi, tái nhợt nhìn tôi, xem ra cũng có chút thành thục ổn trọng trước mặt người ngoài, hắn mở miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, lại khép lại.

Một lát sau, tôi nghe thấy hắn nhỏ giọng xin lỗi, hắn thế mà lại cúi đầu nói xin lỗi với tôi: “Xin lỗi, bề ngoài trông cậu rất lạc quan, tôi cho rằng...”

Hắn chỉ cho rằng sự tình không nghiêm trọng như vậy mà thôi.

Cuối cùng trước khi rời đi, hắn dừng một chút, nói: “Vai đó là của cậu, đạo diễn và nhà sản xuất đều cảm thấy cậu thích hợp hơn, tôi cũng chọn cậu, tôi bảo đạo diễn casting lừa cậu, hợp đồng ngày mai sẽ đưa cho người đại diện của cậu.”

Tôi nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn: “Tôi chỉ muốn cậu mềm lòng với tôi thôi.”

Tôi không biết Tạ Tư Hành vì cái gì vẫn cố chấp muốn tôi cúi đầu chịu thua hắn, tính tình hắn lạnh lùng kiêu căng, từ nhỏ đến lớn đi tới chỗ nào cũng được mọi người ủng hộ.

Nhưng từ khi còn nhỏ, hình như hắn chưa từng thắng tôi.

Hắn muốn tôi chịu thua hắn, cúi đầu trước hắn, nhưng hắn không hiểu, ngay cả sự thất bại của số phận cũng không thể làm cho tôi cúi đầu nhận thua, chứ nói chi là hắn.

Sau đó, rốt cuộc Tạ Tư Hành cũng không phân cao thấp với tôi nữa.

Quan hệ giữa tôi và Tạ Tư Hành hòa hoãn là do một chuyện ngoài ý muốn.

Bởi vì tôi muốn trả hết nợ càng sớm càng tốt để quay lại tiếp tục nghiên cứu sinh học nên về cơ bản tôi không chọn việc.

Người đại diện của tôi cũng biết tính tình của tôi nên sẽ giúp tôi lo liệu mọi chuyện.

Hôm đó, tôi nhận được một buổi biểu diễn kinh doanh rất lạ. Một nhóm nam thanh nữ tú con nhà giàu mới nổi mời tôi hát. Vốn dĩ, kỹ năng diễn xuất của tôi đã được cải thiện nhờ học tập nhưng giọng hát của tôi thực sự không hề hay.

Tôi không biết loại người nào lại bỏ ra nhiều tiền như vậy mời tôi đi hát những bài hát khó nghe.

Cho đến khi tôi đến hiện trường, mới nhận thức rõ ràng.

Có lẽ là từ thời trung học, vì tôi học tập rất tốt nên luôn được xem là “con nhà người ta” và được ba mẹ họ lấy ra giáo dục con của mình, cho nên ngoại trừ Tạ Tư Hành, tôi cũng bị động có được một ít “kẻ thù”.

Loading...