Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KIM CHỦ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:52:33
Lượt xem: 346

5.

Thẩm Dực ngoan ngoãn ngồi trong phòng ngủ, chằm chằm nhìn Tạ Chiêu trước mặt tôi qua khe cửa.

Dường như chỉ cần có động tĩnh gì là hắn sẽ xông ra ngay.

Tạ Chiêu nhíu mày: “Gần đây cô cứ ép cậu đi xem mắt, cậu đã tìm tớ giúp cậu đối phó vụ này, giờ nói xem cậu đang làm gì thế hả?”

Tôi nhắm mắt nói liều: “Vừa tìm được bạn trai, anh ấy gọi tớ kim chủ là biệt danh giữa hai người yêu thôi.”

Ánh mắt ấy nóng rực như lửa.

“Mạt Mạt, nếu chỉ vì đối phó, có thể tìm tớ, không cần phải tìm một người đàn ông xa lạ làm bạn trai.”

Tôi lắc đầu, phản bác: “Không phải vì đối phó với mẹ, tớ thích anh ấy lắm.”

Thời niên thiếu tôi từng thích Tạ Chiêu, chẳng qua sau đó tôi phát hiện cậu ta thích một cô bạn có thành tích xuất sắc trong lớp.

Thậm chí còn hỏi tôi con gái thì thích cái gì.

Về sau tôi cất đi tâm tư thiếu nữ của mình, nỗ lực học tập rời khỏi Vân Thành.

Học kỳ 2 năm nhất, tôi mới biết Tạ Chiêu và cô bạn đó yêu nhau, nhưng chẳng bao lâu lại chia tay.

Mãi đến khi gặp Thẩm Dực, rồi thích hắn.

Cam tâm tình nguyện làm chim hoàng yến của hắn.

Hai cuộc tình của tôi, đến cuối cùng đều c.h.ế.t yểu cả.

Hai mắt Tạ Chiêu tối lại: “Lần này cậu về, chỉ vì xem mắt à?”

Ánh mắt cậu ta quá phức tạp, còn có chút gì đó giãy dụa.

Tôi không muốn nhìn, bèn quay mặt đi.

Thấy người trong phòng ngủ nom hệt như một con cún con.

Đang nhìn chằm chằm Tạ Chiêu với ánh mắt hung ác.

Vừa chạm vào mắt của tôi, hắn đột nhiên toét miệng cười với tôi, ngoan chẳng giống hắn tí nào.

Tôi cười nói: “Không, tớ về vì bố mẹ thôi.”

Tạ Chiêu đi rồi, Thẩm Dực được tôi cho phép bằng ánh mắt, tạch một cái chạy từ phòng ngủ ra ngoài.

Hắn ôm chặt eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nhột nhạt trên da.

Hắn rì rầm nói: “Mạt Mạt, anh không thích tên mặt trắng ấy, em có một chú chim hoàng yến là đủ rồi.”

Tôi không chỉ đủ đâu, tôi là đủ lắm rồi ấy!

6. 

Vân Thành là quê tôi, cách thủ đô rất xa.

Năm lớp 12 Thẩm Dực chọc người nhà tức giận, nhà họ Thẩm bèn đưa hắn tới Vân Thành làm học sinh trao đổi một năm.

Đến lúc thi đại học mới đón về.

Lúc đó có lẽ Thẩm Dực không biết tôi.

Hắn trước giờ vốn lạnh nhạt, lại không chịu ước thúc, từng có một lần cứu tôi từ tay đám côn đồ.

Tôi thích thầm hắn, biết hắn sẽ về thủ đô học, tôi liều mạng học tập.

Về sau cũng được thỏa nguyện thi được trường ở thủ đô, nhưng chẳng ai biết mối tình thiếu nữ ấy.

Tôi thích Thẩm Dực, cam tâm tình nguyện làm chim hoàng yến bên cạnh hắn 3 năm.

Khoảng thời gian đó hắn không có đối tượng mập mờ nào, tôi cũng không thích ai khác.

Tôi tưởng rằng tôi sẽ là người đặc biệt nhất.

Mẹ tôi bắt tôi tìm bạn trai, bắt tôi đi xem mắt.

Bà nói nếu tôi không có bạn trai, thì nên đi xem mắt thử xem, lỡ gặp được người hợp ý thì sao?

Tôi hỏi Thẩm Dực có ý định kết hôn không.

Tôi nhớ rõ khi ấy ánh mắt hắn rất lạnh, hắn nói: “Anh sẽ không kết hôn.”

Lòng tôi lạnh đi phân nửa.

Vì bố mẹ cảm tình đằm thắm, tôi luôn luôn hướng tới hôn nhân.

Nhưng  Thẩm Dực người lạnh, tim cũng lạnh, tôi sợ đến cuối cùng lại rơi vào kết cục thuyền đụng băng trôi, nên muốn giải thoát cho sớm.

Vì thế tôi đề xuất chia tay.

Đến tối.

Tôi tắm rửa trước.

Lúc đi ra có hơi buồn ngủ, tôi ngồi lim dim trên sô pha.

Thẩm Dực vào phòng tắm, tiếng nước róc rách vang lên, tôi mơ mơ màng màng phát hiện có một bóng người đứng trước mặt mình.

Rất cao.

Ánh mắt của người đó nhìn tôi chằm chằm, không hề che giấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/kim-chu-mat-tri-nho-cua-toi/chuong-2.html.]

Tôi mở hé mắt ra, chỉ ghế sô pha cạnh đó: “Anh ngủ ở đây đi.”

Thẩm Dực cúi đầu, không nhìn rõ thần sắc.

Trên mặt hắn nhuộm một màu đỏ mỏng manh.

Lời trong lời ngoài đều là muốn đưa tôi vào phòng ngủ.

Tôi tỉnh hơn một chút: “Có chuyện gì để mai nói được không?”

Mặt hắn càng đỏ tợn, liếc sô pha một cái.

Vẻ mặt như sắp xả thân tới nơi: “Em muốn làm ở đây…cũng được!”

Đột nhiên, hắn chậm rãi tháo dây lưng áo ngủ.

Để lộ khung cảnh ‘sêc xi’ ở bên trong.

Tôi trợn tròn cả mắt.

Cổ hắn đỏ bừng, màu đỏ lan đến tận mang tai.

Hắn nói: “Chim hoàng yến phải phục vụ kim chủ mà.”

7.

Tôi dùng một tay đẩy hắn ra.

Tôi nói: “Cái đó là giá khác.”

Thẩm Dực ngẩn ra, nom buồn bã: “Nhưng anh không cần tiền của em, anh chỉ cần em.”

Đầu hắn bị đụng ngu rồi hả.

Trước khi xuất viện, bác sĩ nói riêng với tôi: “Đề nghị không kích thích cậu ta, mang cậu ta ra ngoài hoạt động, làm quen với những sự tình trước kia, có lẽ vẫn có khả năng nhớ lại.”

Chúng tôi dây dưa đã đủ lâu rồi.

Hiện giờ tôi thu nhận hắn, chẳng qua là nể mặt khi trước hắn đối xử với tôi cũng coi là tốt.

Tôi tính mang Thẩm Dực đến trường học hồi cấp 3, xem xem hắn có nhớ ra gì không.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, ở cổng trường, từng tốp thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng từ trong trường ùa ra.

Tôi nói với hắn: “Ở đây này, anh có nhớ ra gì không?”

Tôi đăm đăm nhìn hắn.

Hàng mi đen dày của Thẩm Dực run run, giọng điệu rất chi là tủi thân:

“Mạt Mạt, chơi cosplay giữa chốn đông người thế này không ổn lắm đâu?”

?

“Có gì không ổn?”

Hắn như hạ quyết tâm lớn lắm, bụp cái túm lấy eo tôi.

Kéo vào lòng.

Cười gian: “Đàn em, em cũng không muốn giáo viên biết chứ hả?”

Người chung quanh ào ào liếc nhìn chúng tôi, rồi lũ lượt quay đi.

Tôi đập bốp vào đầu hắn.

Hắn ra vẻ oan ức lắm, đuôi mắt hồng hồng nhìn tôi.

“Mạt Mạt, anh sắp nứt đầu rồi, em mau ôm anh đi.”

“Anh là con chim hoàng yến một tay em nuôi lớn mà!”

Trong ánh nhìn quái dị của đám đông xung quanh, tôi sụp đổ!

Tôi cảm thấy hắn nên chêc’ luôn thì hơn.

Đợi Thẩm Dực khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ xử đẹp người đã chứng kiến mặt dị thường nhất của hắn là tôi đây.

Tôi dẫn hắn đến trường dạo một vòng, thấy hắn chẳng nhớ ra chút gì, không khỏi nản lòng.

Đành quay xe dẫn hắn đến tiệm cơm nhỏ trước cổng trường ăn cơm.

Trong tiệm mở điều hòa mát lạnh, vừa vào liền thấy thư thái cả người.

Thẩm Dực ngoan ngoãn gọi một bát mì khoai tây hầm giống tôi.

Mì vừa được bưng lên, cửa tiệm lại mở ra.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn.

Rồi ngẩn ra.

“Ôi chà, khéo chưa? Đây chẳng phải bạn đại học của tôi, Ôn Mạt Mạt à?”

“Không ngờ cậu vẫn từ thủ đô về đây đấy? Nói ra cũng làm người ta hoài niệm thật.”

“Cậu là người duy nhất trong số bạn bè tôi lấy sắc hầu người đấy, cơ mà tôi đoán Thẩm Dực vẫn không thích cậu, đuổi cậu chạy về đây nhỉ?”

Trong tiệm có rất nhiều người, đại đa số là học sinh còn đang mặc đồng phục.

Mấy đứa nó nghe thấy thế, đều dừng động tác, ào ào nhìn về phía tôi.

 

Loading...