Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không thể vượt qua - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-08 11:19:58
Lượt xem: 712

Năm tốt nghiệp đại học tôi bị tai nạn ô tô, nằm trên giường trong tình trạng thực vật suốt năm năm.

 

Lúc tỉnh lại, tôi nhìn người tôi thích từ bé đang loay hoay cắm hoa hồng ở đầu giường mình.

 

Khi bốn mắt chạm nhau, người từ trước đến nay luôn xa cách đột nhiên đỏ mắt.

 

Giọng nói khàn khàn, môi mỏng trắng bệch.

 

“Tiểu Diệc.”

 

Hắn đã dìu tôi vượt qua mọi đau đớn và tuyệt vọng, khi tôi yêu hắn nhất, tôi mới phát hiện ra hắn đã có gia đình.

 

Và cô gái đó thực sự trông giống hệt tôi.

 

1

 

Hô hấp giống như bị ấn nút tạm dừng, cơ bắp đều mất đi tác dụng, cảm giác thiếu oxy khiến tôi mở to mắt.

 

Xung quanh một màu trắng xóa, tôi thoáng thấy bóng dáng mảnh khảnh đứng cạnh giường.

 

Chu Nghiễn Từ đang cúi đầu cắm hoa hồng vào trong bình, trên bàn đặt một bó hoa hồng khác vẫn còn tươi.

 

Hắn thay nó mỗi ngày.

 

Tôi không thể phát ra âm thanh cũng không thể cử động, chỉ có thể lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn

 

Có lẽ trong lòng có cảm giác gì đó, Chu Nghiễn Từ hơi cứng ngắc nghiêng đầu nhìn tôi.

 

Khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt hẹp dài của hắn trong nháy mắt đỏ lên, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con trai khóc, người khóc còn là Chu Nghiễn Từ.

 

Hắn run rẩy cúi xuống, như muốn ôm chặt tôi vào lòng, cuối cùng kiềm chế bản thân bằng cách chống tay hai bên đầu tôi.

 

Những giọt nước mắt mặn chát, lạnh lẽo rơi xuống mặt tôi từng giọt.

 

“Tiểu Diệc...”

 

Hắn gọi tên tôi như thế, giọng khàn khàn như thể cả cuộc đời này chưa mở miệng.

 

Tôi không thể nói, thậm chí không thể cử động ngón tay của mình, chỉ có thể ngây người nhìn hắn.

 

Nhưng tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là hiện trường vụ tai nạn xe hơi. Sương mù dày đặc buổi sáng sớm như bàn tay của quỷ dữ, che kín mắt tôi. Những thanh thép sẫm màu hiện ra trong tầm mắt như những chiếc gai chợt xuất hiện trong lòng bàn tay của quỷ dữ.

 

Tôi sợ đến không thốt nên lời, sau đó là tiếng phanh xe chói tai, một tiếng va chạm dữ dội.

 

Bố đã cố gắng hết sức để quay đầu xe, thứ hung khí lẽ ra nên đ.â.m c..hết tôi lại cắm chặt vào giữa hai lông mày của bố.

 

Máu tươi bám vào da tôi.

 

Lúc ấy, lực mạnh dường như muốn xé nát tôi, chân thực đến mức tôi không dám hỏi, cũng không thể hỏi bố tôi đang ở đâu.

 

Chu Nghiễn Từ phải mất một lúc mới đứng thẳng lên, đôi mắt vẫn còn đỏ: “Anh sẽ gọi bác sĩ cho em.”

 

Giá như ngày hôm đó tôi không bị sốt thì bố tôi đã không phải đưa tôi vào bệnh viện.

 

Đều tại tôi, tôi bị ốm, tôi bị ốm.

 

Nghĩ như vậy, tôi lại mơ hồ mất đi ý thức.

 

Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh giường có rất nhiều áo blouse trắng, tiếng động khiến tôi mơ hồ nghe được vài từ: “Điều kỳ diệu”, “tình thế tồi tệ”, “ý thức sinh tồn kém”, v.v.

 

Đầu óc tôi như bị rỉ sét, tôi không thể xâu chuỗi những từ này lại với nhau để hiểu một cách hoàn chỉnh, chỉ có thể không tập trung nhìn Chu Nghiễn Từ, để cơn ác mộng buổi sáng hiện ra trước mắt.

 

Mắt tôi sưng tấy và đau đớn khiến nước mắt không thể ngừng rơi.

 

Hắn liên tục dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi, cũng không nói lời nào, nhưng hắn dịu dàng chứ không kiêu căng như Chu Nghiễn Từ trong trí nhớ của tôi.

 

Bác sĩ gọi hắn ra ngoài, không biết họ đã nói chuyện gì, Chu Nghiễn Từ quay lại không nói một lời, chỉ dùng tăm bông nhúng nước làm ẩm môi cho tôi.

 

Nghiễn Từ ngồi chống tay sang một bên, nhìn tôi một lúc lâu, trước khi cuối cùng cũng lên tiếng.

 

“Bác sĩ nói ý thức sinh tồn của em không mạnh, Tiểu Diệc, em còn có một người mẹ cần chăm sóc, hiện tại sức khỏe bà ấy không tốt, em không muốn về nhà gặp bà ấy sao?”

 

Đầu óc tôi vô cùng đờ đẫn, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi vẫn còn mẹ, tôi không thể bỏ mặc bà một mình.

 

Tôi liều mạng mấp máy môi, muốn Chu Nghiễn Từ giúp nói với mẹ một câu nhưng chỉ có thể phát ra một âm thanh câm lặng.

 

Sớm chiều bên nhau nhiều năm như vậy, hắn rất hiểu tâm tư của tôi, hắn xoa đầu tôi nói: “Lát nữa về anh sẽ nói với dì, em hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Đây là lần đầu tiên từ lúc tỉnh lại, tôi dùng ánh mắt mang theo cảm xúc nhìn hắn, bày tỏ lòng biết ơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-the-vuot-qua/1.html.]

Chu Nghiễn Từ hiểu ý, bàn tay buông xuống khẽ cử động.

 

2

 

Hắng ngày Chu Nghiễn Từ đều đến bệnh viện làm người đưa tin cho mẹ tôi.

 

Quanh đi quẩn lại đều là bà rất nhớ tôi, bảo tôi hãy giữ gìn sức khỏe và sớm về nhà, bà đang đợi tôi.

 

Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để học cách sử dụng cơ thể của mình, cố gắng hết sức để mở miệng nói nhưng vẫn thất bại.

 

Tôi nằm chán nản trong đống hỗn độn.

 

Chu Nghiễn Từ mặc âu phục, người giống như chạm ngọc, ôm tôi lên, đưa tôi đi tắm gội sạch sẽ.

 

Vô cùng xấu hổ.

 

Nước mắt lập tức trào ra, lần đầu tiên tôi đã khóc thành tiếng.

 

Hắn ngạc nhiên hôn lên trán tôi, điều đó khiến tôi thấy an ủi phần nào.

 

Tình hình đột nhiên được cải thiện kể từ ngày đó.

 

Bây giờ tôi có thể làm được những việc đơn giản, dù ăn rất chậm nhưng vẫn thường xuyên tự ăn, tôi nhất quyết dùng tay người khác.

 

“Thật bướng bỉnh.” Chu Nghiễn Từ âu yếm cởi túi nước bọt trên cổ tôi ra, thu dọn sạch sẽ, ngồi bên cạnh tôi xử lý công việc.

 

Tôi cố sức đọc sách và hiểu ý nghĩa của những từ ngữ quen thuộc, giống như một đứa trẻ sơ sinh.

 

Cuối cùng, khi tôi có thể cử động tay một cách thoải mái và nói chuyện rõ ràng, tôi nghiêm túc nhìn Chu Nghiễn Từ bước vào và nói: “Tôi muốn về nhà.”

 

Chu Nghiễn Từ dừng bước, lại đặt hộp cơm xuống như thường lệ: “Em còn chưa khỏe lại đâu.”

 

“Không sao đâu, chỉ có chưa đi được thôi, về nhà tôi có thể ngồi xe lăn và học từ từ.”

 

“Tiểu Diệc, thân thể quan trọng hơn.”

 

“Tôi không sao, xin anh, tôi muốn gặp mẹ.” Tôi lo lắng nắm lấy tay áo Chu Nghiễn Từ, nhìn hắn cầu xin, hận không thể khóc cho hắn xem.

 

Trước kia khi theo đuổi hắn, dù hắn có ghét tôi đến đâu, chỉ cần tôi cầu xin, hắn cũng sẽ bất lực nhượng bộ. Lần này cũng không ngoại lệ.

 

Chu Nghiễn Từ mím môi, cứng ngắc gật đầu.

 

Tôi bật cười, lần đầu tiên sau hơn hai tháng.

 

Chu Nghiễn Từ bế tôi từ phòng bệnh đến bãi đậu xe ngầm, người qua đường đều liếc mắt nhìn chúng tôi.

 

Điều này khiến tôi thu mình vào vòng tay hắn, lẩm bẩm: “Sao anh không mượn xe lăn của bệnh viện ? Chẳng phải trước đây anh rất ghét tôi gần gũi với anh sao?”

 

Chu Nghiễn Từ giật mình, giọng run run: “Anh không ghét.”

 

Tôi không nói tiếp, không khí lại trở về yên tĩnh.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Cho đến khi tôi về đến nhà thì phát hiện ở nhà không có ai và cũng không có dấu vết của mẹ.

 

Không khí yên tĩnh trong nháy mắt tới gần bờ vực vỡ nát.

 

“Mẹ tôi đâu?” Tôi hoảng hốt nhìn Chu Nghiễn Từ như người c..hết đuối, cầu xin hắn cho tôi một câu trả lời tốt.

 

Nhưng hắn vẫn tàn nhẫn như mọi lần: “Dì không còn ở đây nữa”.

 

Chu Nghiễn Từ cách tôi quá gần.

 

Phản ứng căng thẳng lúc đó khiến tôi dùng trái tay tát thẳng vào mặt hắn, hét vào mặt hắn như một con thú hoang: “Khốn kiếp, anh đang nói lung tung gì vậy! Khi bố con tôi ra ngoài, mẹ tôi vẫn đang ngủ say. Đang ngủ say!”

 

Khuôn mặt trắng nõn của Chu Nghiễn Từ hơi đỏ lên, đầu lưỡi chạm vào một bên mặt, siết chặt cổ tay tôi, cực kỳ bình tĩnh nói: “Giang Nam Diệc, hãy bình tĩnh, em đã hôn mê năm năm rồi. Mẹ em sẽ không ngủ mãi.”

 

Tôi gật đầu, rưng rưng nước mắt làm nũng với hắn: “Đúng, đúng, tôi nhớ nhầm rồi. Mẹ tôi tỉnh rồi. Mẹ đi chơi ở đâu vậy? Anh có thể nói cho tôi và bảo mẹ về nhà được không?”

 

“Bà ấy đã tự sát.” Chu Nghiễn Từ vẫn kết án tử hình tôi không chút do dự.

 

Tôi như bị xẻ làm đôi, tầm nhìn tối sầm, cổ họng như nghẹn lại, thở hổn hển.

 

Hắn đứng trước mặt tôi, ôm tôi thật chặt trong vòng tay.

 

Trước khi khóc, tôi không chịu thua hỏi hắn: “Tự sát?”

 

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi, ngọt ngào như hồi chuông báo tử: “Sau khi em bị tai nạn ô tô, nghe tin được bố em c..hết thảm, em gần như không  có khả năng thể tỉnh lại. Dì đã đợi suốt hai năm với tinh thần bị tra tấn, rồi tự sát.”

 

Khi lời cuối cùng của hắn rơi xuống, tôi bất lực kêu lên, miệng há hốc nhưng không phát ra được âm thanh nào.

 

Lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng bắt đầu tuyệt vọng cự tuyệt Chu Nghiễn Từ: “Cút đi, cút đi, tại sao anh lại gạt tôi, tại sao lại gạt để tôi sống sót, trả mẹ tôi lại cho tôi, trả lại tôi!”

 

Loading...