Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không thể kết hôn - 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-14 07:59:53
Lượt xem: 2,412

12 (Ngoại truyện - Tống Kinh Niên)

Tống Kinh Niên mười tám tuổi kiêu ngạo, đường hoàng, học không được cúi đầu.

Dù sao thì anh ta có gia thế tốt, tướng mạo tốt, ngay cả học tập, chỉ cần hơi chút cố gắng một chút, đều có thể đạt được thành tích không tệ.

Người thích anh ta rất nhiều, anh ta biết rõ tình cảm của các cô gái, nhưng cũng không thèm để ý.

Điều thú vị là, lớp trưởng đáng ghét đó cũng thích anh ta.

Rõ ràng mỗi lần thúc giục bài tập đều dùng biểu cảm nghiêm trang, nhưng lúc đưa bữa sáng cho anh ta lại là một loại biểu cảm khác.

Cô rụt rè, ngượng ngùng, lấy hết dũng khí nói: "Tống Kinh Niên, có phải cậu chưa ăn sáng không? Tôi cho cậu này.”

Anh ta đã nhận lời một lần và mọi bữa sáng sau đó đều do cô lo. Thật sự là cách theo đuổi vụng về mà giản dị.

Cô ấy tên gì nhỉ? Tên gọi sau khi loại bỏ danh hiệu lớp trưởng. Tống Kinh Niên suy nghĩ thật lâu. À, là Kiều Y Y.

Anh ta rất thích biểu cảm của Kiều Y Y, nhất là kiểu e lệ muốn tới gần nhưng không dám.

Biết anh ta học tập không tốt, Kiều Y Y đặc biệt ghi chép tỉ mỉ, đáng tiếc anh ta vừa lật xem đã bị Tạ Nhiên lấy đi.

“Lại có một nữ sinh thích anh.”

Tạ Nhiên cười, không thèm để ý xé bỏ quyển sổ tay kia, tựa như rất nhiều lần xé bỏ thư tình người khác đưa cho anh ta vậy.

Ban đầu, Tống Kinh Niên có chút do dự, nhưng chỉ một chút, sau đó bình tĩnh nhìn cuốn sổ đầy chữ bị ném vào thùng rác.

“Anh sẽ không thật sự coi trọng cô ta chứ?” Tạ Nhiên hỏi.

Nhưng phản ứng đầu tiên của Tống Kinh Niên chính là phủ nhận: "Làm sao có thể?”

Người thích anh ta nhiều như vậy, không thiếu người ưu tú, Kiều Y Y quá bình thường, anh ta cớ gì phải thích Kiều Y Y?

Anh ta chỉ thích mỗi lần cô nhìn vẻ mặt của mình, sinh động lại sống động. Nhìn cũng hay, nhưng chỉ thế thôi.

Vì vậy anh ta vẫn khinh thường: "Chơi đùa một chút mà thôi, lớp trưởng cao ngạo như vậy, nhìn cô ta làm l.i.ế.m chó, cũng thật vui."

Thật ra anh ta rất ít nói lời cay nghiệt như vậy, nhưng ngày đó dường như muốn chứng minh cái gì đó, anh ta càng nói càng tàn nhẫn.

Nhưng thật trùng hợp, Kiều Y Y nghe được.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đây là lần đầu tiên Tống Kinh Niên có cảm giác ớn lạnh toàn thân.

[Không sao cả, cô ấy thích mình rất nhiều] Anh ta tự nhủ, tự thuyết phục mình.

Kiều Y Y bỏ chạy, bữa sáng mỗi ngày không có, ghi chép cũng không có, ngay cả bài tập cũng không thúc giục anh ta. Giống như trong nháy mắt biến thành người xa lạ. Tống Kinh Niên không quen, anh ta bắt đầu khiển trách Kiều Y Y.

Không phải cô ấy thích mình sao? Sao mới nói có mấy câu đã chịu không nổi. Vậy mà gọi là thích sao? Quá rẻ tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-the-ket-hon/7-end.html.]

Bất kể anh ta nói gì Kiều Y Y cũng thờ ơ, cô sẽ không lộ ra vẻ mặt anh ta thích nữa. Xa lạ xa cách làm cho người ta phiền não.

Tống Kinh Niên là ai chứ? Nếu anh ta tỏ ra không hài lòng, rất nhanh sẽ có người thay anh ta ra mặt.

Vì thế Kiều Y Y bị cả lớp cô lập. Tống Kinh Niên biết bọn họ đang làm gì, nhưng anh ta cũng không ngăn cản. Anh ta muốn Kiều Y Y cầu xin mình, dùng biểu cảm nhu nhược đáng thương mà anh ta thích cầu xin anh ta.

Sau khi biết được ngôi trường Kiều Y Y muốn đến học, anh ta bắt đầu liều mạng học tập. Anh ta nhìn Kiều Y Y từ vui vẻ trở nên chán nản, nhưng cô vẫn không nói một lời nào với anh ta cho đến hết năm cuối cấp.

Vì thế Tống Kinh Niên cuối cũng cũng ý thức được, anh ta vĩnh viễn không có khả năng tới gần cô. Kiều Y Y mười tám tuổi hận Tống Kinh Niên.

Nhưng sau đó cô bị tai nạn xe hơi dẫn đến mất trí nhớ, cô đã quên mất ký ức năm mười tám tuổi của mình.

Tống Kinh Niên tiếp cận cô, cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô.

Đêm trước hôn lễ, anh ta khóc không kiềm chế được. Anh ta nghĩ, Kiều Y Y rốt cục cũng thuộc về mình.

Ai ngờ lúc này Kiều Y Y lại du hành thời gian trở về năm mười tám tuổi?

Một ngày trước hôn lễ, đó là thời khắc anh ta cách hạnh phúc gần nhất cũng xa nhất. Anh ta cũng xuyên trở về, nhưng chậm một bước, chậm một bước chính là vạn kiếp bất phục.

**(Vạn kiếp bất phục: thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.)**

Giấc mộng này cuối cùng cũng tan vỡ. Bạn bè cũng không thể làm.

"Vậy, vậy..." Anh ta biết mình rất khó xử: "L.i.ế.m chó thì sao?"

Kiều Y Y nói, "Không thể.”

Bên tai anh ta ù ù.

“Thật sự không thể sao?”

“Thật sự không thể.”

Ngày thi tốt nghiệp trung học mưa rất lớn, anh ta mơ hồ nhìn Kiều Y Y thật lâu, thật lâu.

Anh ta thật sự không còn nhìn thấy cô nữa.

Tống Kinh Niên cầm d.a.o gọt hoa quả ngã xuống đất.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Kiều Y Y nói, không bao giờ gặp lại.

Anh ta nghĩ, vậy thì cứ như cô mong muốn.

Vì thế trong mưa to như trút nước, ở một góc khuất, Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi an tĩnh nhắm mắt.

Anh ta tự tay g..iết c..hết chính mình năm mười tám tuổi.

(--END--)

Loading...