Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngoảnh lại - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-06-29 11:43:24
Lượt xem: 698

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Lục Tinh Dương dẫn tôi đến hộp đêm để chuộc người trong mộng của gã.

Gã quỳ xuống hứa với tôi: “Tang Tang, ba ngày, chỉ ba ngày thôi, anh sẽ đưa em về.”

Nhưng gã lại nuốt lời.

Ba ngày sau, gã “hộ tống” người trong mộng đi bệnh viện khám thai.

Cho đến khi gã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện và đến tìm tôi, gã nhìn thấy tôi ngồi trong lòng kẻ thù không đội trời chung của mình, áo quần xốc xếch.

Gã hối hận muộn màng, tức giận đập phá phòng bi-da của Bùi Kính Yến.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ ngoảnh lại.

1.

Mối tình đầu thời đại học của Lục Tinh Dương về nước.

Lúc nhận tin, bàn tay đang xắt thức ăn của tôi khựng lại, m..áu tươi ồ ạt chạy ra trong chớp mắt.

“shhhhhhh….” Tôi tự trách bản thân sơ ý, lấy băng keo cá nhân từ hộp y tế dán lên rồi tiếp tục nấu bữa tối.

Nhưng đến khi màn đêm nuốt chửng tia ráng chiều cuối cùng phía chân trời, Lục Tinh Dương vẫn chưa trở lại.

Tôi biết hôm nay khả năng cao là gã sẽ không về.

Chẳng qua tôi chỉ đang đánh cược. Cược xem cái nào quan trọng hơn: kỷ niệm ba năm ngày cưới hay ngày gã đoàn tụ với người yêu cũ sau thời gian dài xa cách.

Kết quả rất rõ ràng.

Tôi thua.

Bị tâm trạng ảnh hưởng, tôi không thiết tha gì với việc ăn uống nên đổ hết cả bàn thức ăn nguội lạnh vào thùng rác, sau đó vệ sinh sạch sẽ rồi bò lên giường.

Khoảng hai ba giờ sáng gì đó, tiếng khóa cửa vang lên, Lục Tinh Dương trở về.

Gã nới lỏng cà-vạt rồi lăn thẳng lên giường, cả người toàn mùi rượu.

Phần nệm cạnh tôi lõm xuống. Gã nhích đến gần rồi ôm tôi từ sau lưng, hôn lên vành tai tôi đầy trìu mến. Gã thì thầm với tôi: “Darling à, anh yêu em nhiều lắm.”

Trước giờ Lục Tinh Dương chưa từng gọi tôi là “darling”.

Lúc này, không cần nói cũng biết gã đang gọi ai.

Tôi loáng thoáng ngửi được mùi mỹ phẩm cao cấp trên người người người phía sau, phải gắng gượng hít thở chậm lại mới đè được cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng xuống.

Tôi không thoát được vòng tay của gã. Tối nay hai chúng tôi chung giường nhưng chắc chắn không chung lối.

[Bạn đang đọc Không nghoảnh lại được edit và đăng tại Nhân Trí page]

2.

Hôm sau, sau khi rời giường, dường như Lục Tinh Dương đã quên hết toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/phan-1.html.]

Sau khi đánh răng xong, gã đi đến bàn ăn, cực kì tự nhiên đặt một nụ hôn chào buổi sáng lên trán tôi.

“Chào buổi sáng, Tang Tang.”

Sau đó gã đặt một hộp trang sức vào tay tôi.

“Chúc mừng kỷ niệm ba năm, tối qua anh về trễ, chắc vợ không để bụng đâu nhỉ, tha cho anh nhé?”

Tôi gật đầu.

Gã tự nhiên ngồi vào bàn ăn, ăn xong bữa sáng tôi nấu rồi đến công ty làm việc.

Có lẽ Lục Tinh Dương không hề nhận ra gã từng tặng tôi món trang sức này vào lễ tình nhân mấy tháng trước. Hai món quà y hệt nhau, tượng trưng cho tình cảm đã lệch lạc.

Chờ cửa biệt thự đóng lại, tôi mở nắm tay ướt đẫm mồ hôi, để lộ mảnh giấy trong lòng bàn tay. Tờ giấy nhăn nhúm, có thể thấy được sự rối rắm trong lòng người cầm, nhưng cuối cùng nó vẫn nằm sâu trong túi áo vest một cách an toàn.

Nếu hôm nay tôi không dậy sớm giặt quần áo thì có lẽ nó sẽ rất khó bị phát hiện. Nét chữ trên tờ giấy rất đẹp, nó viết rằng: “Em hối hận rồi, Dương à, chúng ta có thể bắt đầu lại được không?”

Mấy ngày sau.

Lục Tinh Dương sắp xếp cho người trong mộng của gã, Bạch Thư Dĩnh, vào làm thư kí trong công ty gã.

Gã dẫn cô ta theo trong những dịp xã giao, giúp cô ta chắn rượu, bảo vệ cô ta khỏi hết thảy ác ý bên ngoài.

Gã còn chu đáo chuyển cô ta đến nhà mới và trang trí phòng cho cô ta. Như thể gã đã hoàn toàn quên mất căn nhà này của chúng tôi.

Nhưng hôm đó, gã vội vàng quay về tìm tôi.

3.

Đồng hồ trên tường vẫn đang tích tắc.

Lục Tinh Dương quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ với một thứ cảm xúc đau khổ không tài nào hiểu được.

“Vợ ơi, xin em cứu cô ấy. Anh hứa, anh hứa ba ngày nữa anh sẽ đến đón em. Từ nay về sau anh sẽ dứt khoát chấm dứt với cô ấy, không bao giờ qua lại tới lui nữa, cả đời chung sống an yên cùng em. Thân thể Thư Dĩnh không tốt, hai năm nay cô ấy sống cực khổ bên ngoài, không nơi nương tựa, không có anh cô ấy sẽ bị hành hạ đến c..hết ở nơi đó mất. Với thế lực của nhà ba vợ, họ sẽ không dám làm gì em đâu.”

Lục Tinh Dương níu chặt ống quần tôi, đôi mắt như muốn nứt ra.

Tai tôi như ù đi, hoàn toàn không nghe được gã đang nói gì. Gã muốn tôi, một tiểu thư nhà giàu chưa từng đi những nơi sắc tình, đến hộp đêm ba ngày, còn là để chuộc lại người trong mộng đang bị giữ ở đó của gã.

Hóa ra, khi lòng đau đến một mức nhất định sẽ trở nên tê liệt.

Lúc không khí ngột ngạt đến mức như quấn chặt và bao trùm lấy tôi, tôi nghe giọng nói đờ đẫn của mình vang lên: “Được.”

Bấy giờ Lục Tinh Dương như nhận được “thánh chỉ”, gã gấp rút bật dậy kéo tôi ra cửa, lái xe đến hộp đêm phía Tây thành phố, sau đó lên thẳng lầu ba.

Vừa đi còn vừa đảm bảo với tôi: “Vợ ơi, anh yêu em, sau này anh nhất định sẽ chấm dứt sạch sẽ với cô ấy.”

Nực cười.

Tôi quen biết Lục Tinh Dương đã hai mươi năm, lần đầu tiên nghe gã nói “anh yêu em” lại là lúc gã ném tôi vào hố lửa để đổi lấy người trong mộng.

Loading...