Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG ĐỢI KHI ĐÃ TRỄ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:40:21
Lượt xem: 2,352

Làm sao có tiền? Chẳng qua là cưới một người vợ giàu có, rồi tìm cơ hội đá cô ấy đi.

 

Hôm đó, Mạnh Vân trông thật ngây thơ khi nói với tôi: "Tiểu Lâm, tôi thực sự không muốn thấy cậu bị lừa, nên mới đến nói cho cậu sự thật. Nhưng Thời Chu làm vậy cũng vì tôi, anh ấy không muốn làm tổn thương cậu. Cậu có thể vì tình bạn mà tha thứ cho anh ấy không?"

 

Tôi chỉ thấy kỳ lạ: "Tôi và cậu thân lắm sao?"

 

Mạnh Vân ngơ ngác: "Gì cơ?"

 

"Nếu tôi nhớ không nhầm, từ khi lên cấp ba, quan hệ giữa chúng ta chẳng phải rất bình thường sao? Có thân thiết đến mức cậu có thể gọi tôi là 'Tiểu Lâm' không?"

 

Đó là câu hỏi mà tôi đã giữ trong lòng suốt bao năm, cuối cùng cũng có ngày được nói ra.

 

Mạnh Vân cười gượng: "Xin lỗi, Chi Lâm, tôi quen miệng rồi."

 

Tôi không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này, chỉ định nói vài câu cho qua, nhưng không ngờ cô ta lại có nhiều thủ đoạn như vậy.

 

Cốc nước trắng có thêm thứ gì đó, khiến tôi mơ màng chỉ nghe thấy cô ta nói: "Diệp Chi Lâm, cậu nghĩ anh ấy sẽ chọn ai, giữa tôi và cậu?"

 

Một câu hỏi vô nghĩa, nhận được một câu trả lời vô nghĩa.

 

Việc hẹn Tả Hữu ăn tối hôm nay, một phần là để cảm ơn cậu ấy đã cứu tôi, nhưng phần khác là vì tôi đã nhờ cậu ấy điều tra riêng về vụ cháy đó.

 

Nguyên nhân của vụ cháy thực sự là do hệ thống điện cũ, nhưng nếu có người kiểm tra kỹ camera, cũng không phải là không tìm được manh mối.

 

Tả Hữu hơi do dự nói rằng họ có thể sẽ mở cuộc điều tra, và phản ứng của tôi chỉ là để mọi chuyện được giải quyết theo đúng pháp luật.

 

Tôi dự định đợi kết quả rõ ràng rồi mới nói với Thời Chu, nhưng không ngờ anh ta lại bám riết như vậy.

 

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, bóng đêm dày đặc lan tràn, khiến người ta khó thở.

 

"A Lâm, anh ở bên em, tuyệt đối không phải vì tiền..."

 

"Tôi biết."

 

Biết anh ta bao lâu, tôi ít nhiều cũng hiểu được chút giới hạn của anh ta, chuyện này anh ta sẽ không làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-doi-khi-da-tre/chuong-7.html.]

 

"Nhưng ban đầu anh đưa ra lời đề nghị thử cùng tôi, chẳng phải cũng vì tiền sao?"

 

Cũng như nhiều năm trước, sự giao thoa giữa chúng tôi cũng là vì tiền.

 

Còn lý do tôi đồng ý với anh ta, cuối cùng chỉ là vì sự bất bình, muốn với tới mặt trăng trên trời. 

 

Cuối cùng mới nhận ra rằng, mặt trăng trên trời cũng chỉ là ánh trăng dưới đáy biển, mọi thứ đều đã thay đổi.

 

Ngay cả sự oán hận cũng không còn, tôi chỉ cảm thấy sau vụ cháy đó, tôi đã chán ghét mọi thứ liên quan đến anh ta.

 

6

 

Cuộc trò chuyện giữa tôi và Thời Chu kết thúc khi Lộ Văn Ngạn đến.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi lên xe, anh ấy nghịch ngợm chớp hai lần đèn xe về phía Thời Chu, rồi thở dài với tôi: "Đi xa thế này để đón em, phải thu phí đấy."

 

Tôi bật cười, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Lộ Văn Ngạn.

 

Lúc đó tôi đang làm thủ tục nhập học đại học, và người đến đón tôi chính là anh ấy.

 

Giữa cái nắng oi ả của mùa hè, anh ấy mặc đồng phục học sinh do trường phát, lười biếng dựa vào một cây hòe để tránh nắng, trên tay cầm một tấm bảng ghi tên tôi.

 

Khi đó tôi không chọn học cùng trường với Thời Chu, mà đăng ký vào một trường đại học rất xa nhà. 

 

Ba tôi không yên tâm, nói rằng con trai của một người bạn cũng đang học ở đó, và nhờ anh ấy đến đón tôi.

 

"Nhắc mới nhớ, hồi nhỏ con còn chơi với cậu ấy đấy. Hai gia đình chúng ta còn đùa rằng sẽ tác hợp cho hai đứa. Chỉ là sau đó gia đình cậu ấy chuyển đi, nên chuyện đó cũng không nhắc đến nữa."

 

Tôi nghĩ đó có lẽ là chuyện trước khi mẹ tôi qua đời, tôi đã quên rất nhiều, nên cũng quên mất anh ấy.

 

Người bạn thuở ấu thơ nay đứng trước tôi với một khuôn mặt đào hoa, tay cầm tấm biển tên, đầy vẻ tự mãn, khiến tôi chần chừ, do dự không muốn bước tới.

 

Nhưng dường như anh ấy có thần giao cách cảm, đột nhiên nhìn về phía tôi, rồi từ từ bước tới, hơi cúi người chắn một phần ánh nắng mặt trời, giọng nói mang theo tiếng cười: "Diệp Chi Lâm, đúng không?"

 

Đó là lần duy nhất anh ấy gọi tôi một cách nghiêm túc, sau này những cách gọi của anh ấy đều đa dạng: "Tiểu Diệp," "Chi Chi," "Tiểu Lâm Lâm,"... đủ kiểu khiến tôi khó chịu. 

Loading...