Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG ĐỢI KHI ĐÃ TRỄ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:42:40
Lượt xem: 2,077

Nhưng tôi cũng yêu ông, dù sao ông cũng là ba tôi.

 

"Vậy hãy nghĩ xem, còn ai khác không?"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi cố gắng chớp mắt, thấy Lộ Văn Ngạn lười biếng đứng dưới gốc cây sau lưng ba tôi, mang theo nụ cười hờ hững. Anh ấy đứng trong ánh sáng lốm đốm, đan xen giữa sáng và tối.

 

Mất gần nửa năm để tôi đi được bước này, để gặp Lộ Văn Ngạn, và sau đó tôi không thể tiến xa hơn.

 

"Đừng lo lắng." Bác sĩ Lưu vỗ tay tôi trấn an: "Nói lời tạm biệt với quá khứ là một việc rất khó khăn, cô đã làm rất tốt rồi."

 

Liệu pháp thôi miên dừng lại, ông ấy khuyên tôi nên ra ngoài dạo chơi, thay đổi môi trường, tất nhiên cũng đừng quên uống thuốc đúng giờ.

 

Vì vậy tôi quyết định ra nước ngoài một chuyến, ba tôi muốn đi cùng nhưng tôi đã từ chối. Ông ấy không yên tâm, thuê vài vệ sĩ để bảo vệ tôi.

 

9

 

Chuyến đi lần này, ngoài ba tôi ra, không ai biết cả. 

 

Mãi đến khi tôi đang ngắm cực quang ở Bắc Cực, Lộ Văn Ngạn mới biết tin và gọi điện cho tôi.

 

“Cô không có lương tâm, đi chơi mà không rủ tôi.”

 

Thực ra, sau khi tôi đổ bệnh, chúng tôi ít gặp nhau hơn, vì anh ấy bận rộn với công việc ở công ty, còn tôi thì bận chữa bệnh.

 

Nhưng anh ấy vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, mang theo những vệt sáng lốm đốm.

 

Cực quang ở Bắc Cực thật kỳ vĩ và choáng ngợp, tôi ngẩng đầu, thở ra một làn hơi trắng và cười: “Cậu chủ Lộ ra ngoài chơi còn cần ai dẫn đi à?”

 

“Không giống nhau,” anh ấy cười qua điện thoại, “Trước đây là vì rảnh rỗi, còn giờ là tranh thủ thời gian rảnh.”

 

Tôi chỉ cười.

 

Anh ấy lại hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

 

“Tôi đang ngắm cực quang.”

 

Anh ấy giả vờ tỏ ra đáng thương: “Tôi chưa từng thấy qua, chụp cho tôi một tấm để tôi cũng được thưởng thức.”

 

Thế nên, từ đó, mỗi khi đến một địa điểm đẹp, tôi đều chụp ảnh gửi cho anh ấy và ba tôi. 

 

Những nơi như suối nước nóng xanh ngọc bị bao quanh bởi đá núi lửa, cánh cổng đảo dẫn đến đường chân trời dưới hoàng hôn, hay những hang động băng xanh huyền ảo biến đổi theo ánh sáng. 

 

Đôi khi tôi cảm thấy mình như hòa làm một với thế giới này.

 

Lộ Văn Ngạn nói: “Cô vốn dĩ đã thuộc về thế giới này.”

 

Tôi cười: “Lời này lấy từ đâu ra để dỗ tôi vui thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-doi-khi-da-tre/chuong-11.html.]

 

Anh ấy kêu lên một tiếng: “Bị cô phát hiện rồi, tên sách là ‘99 câu ngôn tình để dỗ bạn gái’.”

 

“Đường đường là tổng giám đốc Lộ, trong giờ làm việc mà lại trốn việc.”

 

Anh ấy cười không để tâm: “Tôi là ông chủ, ai dám quản tôi?”

 

“Đúng, đúng, không ai quản nổi anh.”

 

“Cũng không hẳn,” anh ấy kéo dài giọng, “Vợ tôi thì quản được.”

 

Tôi đang đứng trước thác nước Skogafoss, hít thở không khí trong lành và ẩm ướt, nghe thế tôi bỗng im lặng, khóe mắt cay cay, “Lộ Văn Ngạn.”

 

Anh ấy nhẹ nhàng đáp, cố tỏ vẻ phóng đại: “Đây cũng là câu trong sách, khiến cô cảm động phải không?”

 

Thác nước tạo ra một cầu vồng trên không.

 

Tôi như nói với chính mình: “Tôi có cảm giác như mình đã sống lại.”

 

Lộ Văn Ngạn im lặng rất lâu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Có vẻ phong cảnh thực sự rất đẹp, lần sau cô phải đưa tôi đi đấy.”

 

“Được thôi.”

 

Sau mấy tháng rong ruổi bên ngoài, cuối cùng tôi trở về nhà trước đêm giao thừa.

 

Ba tôi nhìn tôi một lúc lâu, mắt đỏ hoe: “Con gầy đi nhiều quá, da cũng đen hơn. Nhưng về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

 

Còn câu đầu tiên Lộ Văn Ngạn nói khi gặp tôi là: “Không tệ, cô vẫn sống sót trở về.”

 

Tôi đ.ấ.m nhẹ anh ấy một cái.

 

Sau Tết, tôi bắt đầu học cách quản lý công ty từ ba tôi. 

 

Do ảnh hưởng của thuốc, trí nhớ và khả năng phản xạ của tôi không còn như trước, việc học cũng trở nên khó khăn hơn, nhưng tôi cảm thấy chưa bao giờ đầy đủ như vậy.

 

Những cơn ác mộng do mẹ tôi và Thời Chu gây ra đã ít xuất hiện trong tâm trí tôi. 

 

Tôi không thể thoát khỏi bóng tối hoàn toàn, cũng không thể dấn thân vào ánh sáng thuần khiết, nên tôi đứng ở ranh giới giữa sáng và tối, đối diện với Lộ Văn Ngạn.

 

Anh ấy rất ủng hộ quyết định vào công ty của tôi và còn đặc biệt giúp đỡ tôi rất nhiều.

 

Khi tôi đề nghị cảm ơn anh ấy, anh chỉ cười và nói: “Chỉ cần Lâm Lâm gả cho tôi là được.”

 

Tôi cắn môi: “Nhưng tôi…”

 

“Tôi biết,” anh nhẹ nhàng ngắt lời tôi, “Nhưng không sao, thương nhân thì cần có kiên nhẫn.”

 

Khi nói câu đó, khóe miệng anh ấy cong lên cao, ánh mắt như một con cáo xảo quyệt.

Loading...