Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không chốn về - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:05:56
Lượt xem: 396

Cũng không ai chú ý tới.

 

Bởi vì Liễu Liên Tuyết đột nhiên cắn răng nhấc tay áo lên khiến tất cả mọi người nhìn thấy, trên cánh tay trắng nõn kia hiện đầy vết sẹo.

 

Bùi Hành Ứng vốn là nhìn về phía ta.

 

Nhưng theo bản năng vội vàng lướt qua, sau đó che ở trước người Liễu Liên Tuyết thay nàng ngăn trở những ánh mắt không có ý tốt kia.

 

Sự bạo lực lúc trước thật vất vả mới ngừng lại lại dâng lên trên người. Hắn cắn răng: “Nàng đây là đang làm cái gì!”

 

“Gã chưa bao giờ đối đãi với ta như nương tử của gã cả.”

 

Liễu Liên Tuyết khóc lóc bi thương, quay đầu lại đỏ bừng mắt cầu xin ta: “Thẩm cô nương, ta biết ngươi không thích ta, cho nên hai năm trước ngươi đuổi ta ra khỏi Bùi phủ. Nhưng ta van cầu ngươi, chúng ta đều là nữ tử, ta van cầu ngươi hãy buông tha cho ta.”

 

Bùi Hành Ứng vì những lời này mà thân thể hoàn toàn cứng ngắc. Hắn quay lưng lại với ta nên ta không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn là gì, chỉ thấy hắn cẩn thận ôm lấy Liễu Liên Tuyết đang khóc gần như ngất đi, lại trầm giọng kêu người ta ném Trần Minh Trí đang hôn mê ra ngoài.

 

Bùi Hành Ứng vẫn không quay đầu lại nhìn ta.

 

“Bùi Hành Ứng” Ta gọi hắn, cả người đều đau dữ dội, lại liều mạng bóp lòng bàn tay ép buộc mình tỉnh táo: “Ta chưa từng đuổi Liễu cô nương.”

 

Năm đó Liễu Liên Tuyết đúng là đã tới Bùi phủ, nhưng ta chưa từng gặp qua nàng. Càng không có người đuổi nàng đi.

 

Ta mong hắn tin ta.

 

Chung quy là cùng một người, không thể...

 

“Ngươi đã dùng bộ dáng này để lừa mẫu thân ta mua ngươi vào phủ sao?”

 

Bùi Hành Ứng đột nhiên nở nụ cười. Hắn nghiêng đầu nhìn ta, gằn từng chữ: “Thẩm Dạng, ta không phải tên ngốc kia.” Giọng điệu mang theo giễu cợt, cực kỳ lạnh lùng.

 

5.

 

“Thẩm Dạng, ta không phải tên ngốc kia.”

 

Ta chợt nhớ ra.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Từ khi Bùi Hành Ứng khôi phục lại, hắn liền cực kỳ bài xích người khác coi tiểu ngốc tử trước kia và hắn là cùng một người.

 

Nhưng tất cả mọi người lại đang khuyên ta, nói bọn họ chính là cùng một người, chẳng qua Bùi Hành Ứng chỉ tạm thời quên mất.

 

Ta cũng luôn tin như vậy.

 

Cho nên ta luôn muốn nắm lấy cơ hội làm cho Bùi Hành Ứng nhớ lại. Cũng nhận định chờ sau khi hắn nhớ lại, tất cả đều có thể khôi phục bình thường.

 

Nhưng bây giờ, hình như có cái gì đó đang mơ hồ vỡ nát.

 

Bùi Hành Ứng ôm Liễu Liên Tuyết rời đi, hoàn toàn không để ý đến ta cũng chật vật như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-chon-ve/3.html.]

Cuối cùng là ông chủ nhịn không được tiến lên: “Thiếu... Thẩm cô nương, có cần ta tìm đại phu không?”

 

Ta lắc đầu, còn nói: “Trước hết hãy trấn an thực khách đã.”

 

Dù sao thì Duyên Thực Cư này cũng đứng trên danh nghĩa của ta, nhưng không mấy người để ý tới ta nữa.

 

“Chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân giống như chúng ta, thật đúng là coi mình là chủ tử! Lúc trước ta đã nhìn ra ả ta mặt dày muốn quấn lấy đại thiếu gia!” Ta nghe được có người nhỏ giọng nói, giọng điệu tràn đầy khinh thường.

 

Những lời xu nịnh mà bọn họ thể hiện khi ở trước mặt ta đã hoàn toàn không còn nữa.

 

Nhưng rất nhanh đã bị ông chủ quát lớn.

 

“Coi như ta không nghe thấy, chuyên tâm làm chuyện của mình đi.”

 

Đến khi trở lại Bùi phủ thì đã là buổi tối.

 

Lúc Tiểu Trà giúp ta xử lý vết thương mắt nàng đỏ bừng. Nhất là khi nhìn thấy vết sẹo trên lưng ta bị nước nóng làm bỏng.

 

Lúc trước bận rộn xử lý chuyện ở Duyên Thực Cư, ta chỉ xử lý sơ qua, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

 

Hiện giờ Tiểu Trà cẩn thận từng li từng tí cởi xiêm y của ta xuống mới cảm nhận được cơn đau thấu tim kia.

 

“Không sao,” Ta buồn cười an ủi tiểu cô nương sắp khóc, còn nói: “Ngươi đã quên A Hành lúc trước...”

 

Ta choáng váng, nỗi đau đớn trong lòng lại bắt đầu. Thật lâu sau, ta mới mím môi nhẹ giọng: “Ta có ngọc cao, dùng nó sẽ không để lại sẹo.”

 

Đó là thứ lúc trước Bùi Hành Ứng tặng ta.

 

Lúc ta mới vào phủ, trên tay đầy mụn nhọt, vừa đau vừa khó coi. Vì thế A Hành hao hết tâm tư xin Bùi phu nhân vị thuốc vô giá này.

 

Hắn sợ ta đau, cho nên mỗi lần đều là thừa dịp ta ngủ say bôi thuốc cho ta. Lại cầm tay ta cẩn thận tự mình nhỏ giọng nói: “Dạng Dạng nương tử không đau.”

 

Nhưng hôm nay....

 

Ta nhịn sự chua xót nơi đáy mắt, mới vừa lấy ngọc cao ra tính nhờ Tiểu Trà giúp ta bôi thuốc thì lại bị người ta cướp đi.

 

“Thì ra là ở đây.”

 

Là tỳ nữ mới bên cạnh Bùi Hành Ứng.

 

Nàng nhìn ta cười cười, ngữ điệu quái dị: “Liễu cô nương bị thương, thiếu gia bảo ta đến chỗ Thẩm cô nương xin một chút ngọc cao. Ngọc cao này rất đắt, phải để cho người nên dùng, kính xin Thẩm cô nương hiểu cho.”

 

“Nhưng Thiếu phu nhân rõ ràng cũng...” Tiểu Trà gấp đến độ muốn đoạt lại ngọc cao, lại bị tỳ nữ kia hung hăng đẩy.

 

“Có phải Thiếu phu nhân hay không phải do chính miệng thiếu gia thừa nhận mới được!”

 

“Ngươi....”

 

 

Loading...