Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không chốn về - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:10:55
Lượt xem: 984

Nhưng Bùi Hành Ứng cái gì cũng không làm. Hắn chỉ là bình tĩnh lo liệu hậu sự của ta, sau đó như như không có chuyện gì phát sinh xử lý tất cả chuyện kế tiếp.

 

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng thì ra Bùi Hành Ứng thật sự không thèm để ý tới ta, hắn lại đột nhiên ngã bệnh.

 

Sau khi tỉnh lại, ban ngày Bùi Hành Ứng là người bình thường. Nhưng vừa đến buổi tối liền biến thành bộ dáng si ngốc trước kia.

 

Đại phu tìm tới nói, là Bùi Hành Ứng tự ép mình biến thành hai người. Tâm bệnh nan y.

 

Bùi Hành Ứng ban ngày chán ghét chính mình buổi tối. Còn A Hành buổi tối lại hận Bùi Hành Ứng ban ngày đã đuổi ta đi.

 

Nhưng dù vậy, Bùi phu nhân cũng chưa từng nói cho hắn biết tin tức ta chưa chết.

 

Chính cái bánh ta làm đã bán đứng ta.

 

Phu nhân nói, muốn ở lại hay muốn đuổi, đều do Thẩm cô nương làm chủ.

 

A Hành còn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt nhìn về phía hạ nhân Bùi gia tràn ngập cảnh giác.

 

“Ta không đi, ta muốn ở cùng Dạng Dạng nương tử!”

 

Tay áo buông xuống, lộ ra từng vết sẹo trên cánh tay A Hành. Hạ nhân nói, đó là Bùi Hành Ứng ban ngày trừng phạt chính mình.

 

Hắn nhớ lại hơn phân nửa cũng không phải toàn bộ, lại luôn cảm thấy ta sẽ bởi vì hắn nhớ tới mà tức giận.

 

Cho nên Bùi Hành Ứng dùng các biện pháp cực đoan.

 

Hết lần này đến lần khác ép mình nhớ lại.

 

Hắn ghét A Hành buổi tối, nhưng lại vô cùng ghen tị A Hành buổi tối thể nhớ tất cả.

 

Ta khẽ chạm vào vết thương trên cánh tay A Hành, hỏi hắn: “Đau không?”

 

“Nương tử thổi sẽ không đau!” A Hành giơ tay lên, cao hứng.

 

Hắn luôn dễ dàng thỏa mãn.

 

Ta thất thần, nhẹ giọng: “Nhưng ta vẫn rất đau.”

 

“Dạng Dạng nương tử?”

“Không có gì.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hạ nhân Bùi phủ: “Cứ để A Hành ở lại trước đã.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-chon-ve/12.html.]

21.

 

Bùi Hành Ứng ở lại.

 

Thời gian hắn biến thành A Hành cũng càng ngày càng dài. Thật giống như lúc trước chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

 

A Hành đối với tất cả đều tò mò, luôn quấn lấy ta hỏi rất nhiều, nhưng hỏi nhiều nhất chính là câu: “Dạng Dạng nương tử sẽ không cần A Hành nữa sao?”

 

Hắn có vẻ luôn hoảng loạn. Ta trầm mặc, lại an ủi hắn: “Sẽ không.”

 

Vì thế A Hành tin rồi.

 

Cho đến khi Tạ Giai biến mất đã lâu trở về.

 

Cùng hắn trở về, còn có vị thần y nghe nói có thể chữa khỏi bệnh cho Bùi Hành Ứng.

 

Vào ngày sinh nhật của A Hành, vốn dĩ cả ngày hắn đều rất cao hứng. Cho đến khi nhìn thấy thần y, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên cứng ngắc.

 

“Dạng Dạng nương tử.”

 

A Hành làm như không có việc gì kéo tay áo ta, nhỏ giọng: “A Hành không muốn uống thuốc đắng, chúng ta trốn đi, được không?”

 

“Không được” Ta lắc đầu, lần đầu tiên cự tuyệt yêu cầu của A Hành: “Ông ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tay A Hành nắm lấy tay áo ta vừa siết vừa chặt. Thật lâu sau mới cau mày: “Ta không có bệnh. Dạng Dạng nương tử lại nhận lầm, ta không phải người xấu kia!”

 

Ta thở dài: “Như vậy thật không có ý nghĩa, Bùi Hành Ứng. Từ lâu ta đã biết A Hành không thể trở về. Bọn họ luôn nói các ngươi là cùng một người, nhưng ta cảm thấy không đúng. A Hành là A Hành, Bùi Hành Ứng là Bùi Hành Ứng, mặc dù sau này lại phát sinh chuyện gì, Bùi Hành Ứng cũng không thể trở về A Hành. Điều duy nhất ta hối hận...”

 

Ta dừng một chút, cổ họng đột nhiên đắng ngắt, sự khó chịu lúc trước lại từng chút từng chút lan tràn lên, mang theo cay đắng tích lũy qua nhiều năm. Ta nhẹ giọng: “Ta hối hận nhất, chính là chưa từng chào tạm biệt tiểu ngốc tử kia, ta luôn cho rằng hắn sẽ ở quý phủ chờ ta mang bánh táo về.”

 

Tay nắm tay áo ta từng chút từng chút buông ra. Rồi một giây sau lại siết chặt.

 

A Hành, hoặc Bùi Hành Ứng trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, giọng khàn khàn: “Dạng Dạng, ta phục hồi đôi búp bê sứ kia như cũ rồi. Bọn họ đều nói nàng đã chết, nhưng ta không tin.”

 

Hốc mắt từng chút từng chút phiếm hồng, cứ như người kia đang cười với ta.

 

“Ta biết nàng tức giận. Là ta không tốt, ta không nên quên Dạng Dạng, lại càng không nên cảm thấy những thứ đó đều là nhục nhã và khó xử. Ta biết là ta sai rồi. Nhưng Dạng Dạng, dù sao nàng cũng phải cho ta một cơ hội bù đắp.”

 

Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy.

 

Nhưng Bùi Hành Ứng không nên như vậy.

Ta lắc đầu, nghiêm túc: “Ngươi không sai. Bùi gia cứu ta, ngươi cũng đã cứu ta, ta rất cảm kích. Nếu không có mấy năm kia, nếu không có phu nhân trợ giúp, ta cũng không có bản lĩnh sống sót ở đây. Huống chi khi đó mặc dù ngươi khôi phục lại, ngươi cũng chưa từng đuổi ta ra khỏi phủ. Ngươi lại càng không cần cảm thấy là ngươi có lỗi với ta. Những thứ kia vốn là ngươi mang đến cho ta, muốn lấy về cũng là bình thường. Mặc dù ta có chút khổ sở, nhưng nghĩ thoáng cũng không có gì cả.”

 

Loading...