Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết hôn rồi yêu - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:19:20
Lượt xem: 3,363

Cuối cùng, bà nội cười nói: “Bà đã chuẩn bị phòng của Tiểu Châu ở lầu hai, trước khi các con về bà còn dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ cần ở lại đây đêm nay."

 

Tôi nhìn Thẩm Viêm Châu đang ngủ say, vùi mặt dưới chiếc áo gió màu đen, gật đầu.

 

Bà nội liếc nhìn chúng tôi, mỉm cười rồi bật đèn tầng hai: "Ngủ sớm đi."

 

"Anh nên đi nghỉ ngơi đi." Tôi đỡ Thẩm Viêm Châu đứng dậy, loạng choạng đi lên tầng hai.

 

Anh ta túm lấy chiếc áo len quanh eo tôi, khẽ gọi: “Bà xã…”

 

Vợ, anh đúng là con ma đầu to! Nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, vợ anh sẽ trở thành vợ cũ của anh!

 

7

 

Mở cửa, Thẩm Viêm Châu ngã xuống giường.

 

Tôi nhìn quanh phòng anh ta, rất gọn gàng. Trên bàn là những bức ảnh thuở nhỏ và ảnh tốt nghiệp cấp 3 của Thẩm Viêm Châu, ngoài ra còn có một cây đàn violin được đặt trong góc.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi đặt nó lên đùi và chơi với nó.

 

Thân cây đàn đầy những vết xước, như thể trước đây chủ của nó đã đập nó vì tức giận. Cây đàn này trông có vẻ đáng giá rất nhiều tiền, nó làm tôi nhớ đến một chàng trai.

 

Tôi đặt nó trên bàn. Khi nhìn lên, tôi lại nhìn thấy chiếc hộp nhỏ ở ngăn trên cùng. Sau khi mở nó ra, tôi đứng hình tại chỗ. Bằng chứng tài trợ, phiếu chuyển tiền và một bức ảnh bị rách.

 

Trong ảnh, chàng trai đứng trên bục chơi violin bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Tôi nhớ lại khuôn mặt đó, chính là anh ta.

 

Cách đây vài năm, tôi và bạn trai cũ đã chia tay. Tên cặn bã đó đã lén chuyển nhượng tài sản của tôi, tôi tức giận đến mức dùng hết số tiền hắn chuyển để hỗ trợ học sinh nghèo.

 

Khi đó, tôi đã bỏ ra một triệu tệ với tâm lý thà ngọc bị vỡ còn hơn ngói lành. Nhắc mới nhớ, tôi cũng đã gặp Thẩm Viêm Châu khi anh ta còn là học sinh năm nhất trung học, lúc đó tôi đã là sinh viên năm hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ket-hon-roi-yeu/phan-4.html.]

 

Với tư cách là nhà tài trợ từ thiện, tôi được mời tham dự lễ kỷ niệm của trường họ. Nhưng đêm đó tôi đã rút vốn. Hiệu trưởng hỏi tôi tại sao, tôi đứng ngoài cửa sổ chỉ vào cây đàn violin trên tay chàng trai, nói với giọng bình tĩnh: “Thầy có nghĩ anh ta thiếu tiền không?”

 

Cây đàn violin trong tay anh ta đáng giá rất nhiều tiền, nó được làm thủ công hoàn toàn, mỗi chiếc có thể có giá hàng chục nghìn.

 

Hiệu trưởng không nói nên lời và tôi đã rời đi. Tôi đã dùng một triệu đó để hỗ trợ trẻ em miền núi.

 

Sau này tôi mới biết gia đình Thẩm Viêm Châu suy sụp và nhận được một triệu được quyên góp cho vùng núi. Vậy là, trong suốt bốn năm đại học, tôi phải tiết kiệm một ít tiền để trang trải học phí và sinh hoạt cho Thẩm Viêm Châu. Nhưng anh ta không biết đó là tôi.

 

Tôi nhìn cây violin trong im lặng. Thẩm Viêm Châu đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt dịu dành nhìn tôi: “Bà xã...”

 

Suy nghĩ của tôi bị kéo lại.

 

8

 

Thẩm Viêm Châu kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tối nay anh bận quá. Nắm tay em và nâng ly chúc mừng đám cưới là điều anh đã suy nghĩ nhiều năm nay”.

 

Anh ta nói xong mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi sửng sốt một lúc, sau đó cau mày đẩy anh ra: "Đừng giả vờ ngu ngốc với tôi, Thẩm Viêm Châu, xin hãy nói rõ cho tôi biết! Nếu không, chúng ta nhất định phải ly hôn! Anh không sạch.”

 

Anh ta dừng lại vài giây, nheo mắt khi cố gắng hiểu những gì tôi đang nói. Sau đó anh ta ôm lấy eo tôi bằng cả hai tay và đặt tôi vào lòng: “Ai nói với em là anh không sạch ?”

 

"Đây..." Tôi rút tin nhắn trong điện thoại ra: “Tự anh xem đi!”

 

Được rồi, làm sao anh ta có thể đọc được những từ như thế này? Tôi hắng giọng, định đọc cho anh nghe nhưng anh ta vùi đầu vào tóc tôi và thì thầm khe khẽ: "Anh không có. Hôm nay anh đã đến nhà thầy. Thầy có quy định, đến phòng làm việc của thầy thảo luận chuyện học tập, không được mang theo điện thoại di động, nhất định phải để ở phòng khách. Anh đã gửi tin nhắn WeChat cho và gọi cho em. Nhưng hình như em đã chặn anh..."

 

Tôi nhớ, tôi đã chặn anh ta khi tôi trở về từ chuyến công tác gần đây nhất.

 

Tôi cong môi vì mọi thứ trở nên rõ ràng: "Được rồi, tôi tha thứ cho anh."

 

Nhưng Thẩm Viêm Châu không chịu từ bỏ. Anh ta quay lại và ấn tôi xuống, nắm lấy cổ tay tôi và nói từng lời: “Em chưa tha thứ cho anh!”

Loading...