Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết hôn rồi yêu - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:22:11
Lượt xem: 1,081

Thẩm Viêm Châu đang sửa bài thì dừng lại, trên giấy xuất hiện những dấu vết dài, nhưng anh không nói gì, khiến mọi người khó chịu.

 

Lê Hạo thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn: “Là một người đàn ông, thân thiện nhắc nhở, nếu chị không ra ngoài, hắn sẽ trẹo m.ô.n.g vào nhà chúng ta.”

 

Tôi cau mày: “Được rồi – vậy chị đi đây.”

 

Sau ngày hôm đó, tôi giải thích với Thẩm Viêm Châu trên WeChat nhưng không có câu trả lời nào cả.

 

Hai ngày sau, tôi không thể ngồi yên được nữa, lái xe đến nhà Thẩm Viêm Châu.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Đêm đó trăng sáng đến đáng sợ, vạch rõ ranh giới giữa chúng tôi.

 

Thẩm Viêm Châu mặc áo ngắn tay màu đen, tóc hơi khô, đứng dưới ánh trăng, cơn gió chiều làm tung bay ngọn tóc anh.

 

Cả người anh toát ra sự xa lạ và lạnh lùng, lời anh nói cũng thật lạnh lùng: "Lê Lê, chúng ta dừng ở đây. Chúng ta không thích hợp."

 

Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Tuần sau tan học tôi sẽ rời đi.”

 

Tôi nói "Ồ" một cách nhẹ nhàng.Thực lòng thì tôi không buồn, chỉ là hơi tức n.g.ự.c thôi. Vậy thì hãy dừng lại ở đó. Tôi mỉm cười gật đầu: “Được rồi, từ nay chúng ta sẽ đi tiếp trên con đường của mình. Thẩm Viêm Châu, hình như tôi… Tôi cũng không thích cậu lắm.”

 

Tôi quay lại và bước vào xe. Anh mím môi và đi lên lầu.

 

Đêm đó, tôi đóng gói hành lý ngay trong đêm.

 

Lê Hạo đã báo cáo với bố mẹ tôi rằng tôi quan tâm đến gia sư của nó. Bây giờ thì tôi đã ra nước ngoài qua đêm với lý do tôi đã thất bại trong việc theo đuổi và cần phải chữa lành vết thương.

 

Khi ra đi, không ngờ mắt tôi sưng húp vì khóc. Khi Lê Hạo tiễn tôi lên taxi, nó hỏi tôi một cách bất thường: "Thầy ấy có bắt nạt chị không? Tại sao chị lại khóc như thế?"

 

Tôi dụi mắt rồi lên taxi: “Đúng vậy, cậu ta là một tên đại ng..ốc!”

 

 

Bảy năm sau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ket-hon-roi-yeu/phan-12.html.]

Ở tuổi hai mươi chín, bố mẹ tôi bắt tôi phải gặp người mà họ nhờ mai mối.

 

Tuy nhiên, danh tiếng của tôi trong ngành không tốt vì tôi chơi thân với nhiều người mẫu nam. Những bức ảnh đã được chụp lại. Trong ảnh, tôi đang đo vòng eo của một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Đó chỉ là tin đồn!

 

Trước hết, tôi là một nhà thiết kế. Thứ hai, tôi cần lấy số đo của họ nên chắc chắn sẽ có sự tiếp xúc gần gũi.

 

Tại sao lại có tin đồn tôi có hơn chục bạn trai mỗi tháng! Thật khủng khiếp.

 

 

Hầu hết các cuộc gặp mai mối đều đến và đi một cách vội vàng. Thẩm Viêm Châu là người cuối cùng và cũng là người tôi thích nhất.

 

Anh mặc một bộ vest cao, đeo kính gọng vàng, tóc chải chuốt gọn gàng.

 

Ngoài cửa sổ trời đang mưa nhẹ, buồn bã không thể giải thích được. Anh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn mưa ngoài trời rồi thản nhiên hỏi tôi: “Tôi có nghe nói về cô Lê. Em đã từng thích ai chưa?”

 

Tôi nhìn chiếc còng tinh xảo của anh ta, cẩn thận nói: "Anh Thẩm đang nói đùa. Lúc còn trẻ tim tôi chắc chắn đã loạn nhịp, tôi thích người ta đến mức không thể nói ra."

 

Thảm Viêm Châu nhìn tôi, giọng điệu gần như mỉa mai: "Thật sao? Nhịp tim của cô Lê rẻ tiền thật đấy."

 

Tôi choáng váng.

 

Có lẽ anh đã hiểu nhầm tôi là nữ hoàng biển cả. Tôi tức giận đến mức nắm lấy cánh tay anh và nói: "Anh Thẩm, tôi không biết anh nói vậy là có ý gì! Nhưng tôi vẫn phải giải thích. Do yêu cầu công việc nên tôi không thể tránh tiếp xúc với những người mẫu nam đó. Tôi không phải thánh nhân, nhất định sẽ hưng phấn trong vài giây! Không thích thì chính là không thích, ngoài công việc tôi chưa bao giờ liên lạc với bọn họ!"

 

Tôi đứng dậy và lao đi. Kết quả là tôi bị mắc kẹt trước cửa hàng do trời mưa.

 

Thẩm Viêm Châu cầm ô đi đến chỗ tôi: “Cô Lê, tôi tiễn cô được không?”

 

"Không cần thiết!"

 

"Được."

 

Anh cầm ô đi dưới mưa với nụ cười yếu ớt.

 

Trời ơi, anh làm tôi xấu hổ quá. Tôi tưởng chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Nhưng hật bất ngờ, hai ngày sau anh ta gọi vào điện thoại của tôi.

Loading...