Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẸO DẺO MÀU HỒNG - CHƯƠNG 11

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:21:50
Lượt xem: 67

10

 

Tôi chắc chắn Chu Việt có chút thích tôi.

 

Nếu những gì Lưu Thục Hoa nói là đúng thì theo cốt truyện, tôi đến với anh với mục đích trả thù, nhưng tôi sẽ yêu Chu Việt, cùng anh ta trải qua đủ loại ngược luyến tình thâm rồi quên mất mục đích ban đầu và lý do tôi tiếp cận, một lòng tập trung vào việc nói chuyện yêu đương với anh ta.

 

Cuối cùng, chúng tôi có lẽ là ở bên nhau, nhưng Chu Việt vẫn là Chu Việt không coi trọng mạng sống con người.

 

Mà tôi, tuyệt đối sẽ không cho loại kịch bản này phát sinh.

 

Bệnh tình của tôi càng ngày càng nặng, tôi không còn nhiều thời gian nữa.

 

Cho nên khi Chu Duy Nguyên lại tới, tôi đã chuẩn bị từ trước.

 

11

 

Trước khi Chu Duy Nguyên đến, gã đã thêm thông tin liên lạc của tôi thông qua Tề Minh vì thế tôi biết hôm nay gã ta sẽ tới.

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

Trước khi gã đến, tôi đã đặc biệt nhờ Chu Việt mua đồ cho tôi.

 

Tôi cũng tính toán chênh lệch múi giờ, khi nhìn thấy Chu Duy Nguyên từ cửa sổ thư phòng đi vào, tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Chu Việt.

 

Sau đó, Chu Duy Nguyên đi lên lầu, đi vào thư phòng. Gã nhìn vào thì thấy tôi đang lặng lẽ đọc sách.

 

Gã bước tới, ánh mắt nhìn tôi có chút nóng bỏng.

 

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng, nhớ lại bộ trang phục của Lưu Thục Hoa ngày hôm đó, với mái tóc buông xõa, chắc hẳn rất giống.

 

Tôi ngước mắt lên, ánh mắt Chu Duy Nguyên nhìn vào mặt tôi càng lúc càng nóng bỏng.

 

Gã nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào vòng tay gã. Yết hầu gã lên xuống, muốn đưa tay ra chạm vào mặt tôi.

 

"Lâm Đàm, cô thật xinh đẹp."

 

Gã muốn hôn tôi, nhưng tôi trốn về phía sau, gã lại càng cười đến vui vẻ hơn.

 

"Lâm Đàm, cô có tìm được tài liệu hay không không quan trọng, chỉ cần cô chịu ở cùng ta, ta hứa sẽ cho cô sống trong biệt thự, lái xe sang, mua cho cô thứ đắt nhất, túi xách và trang sức. Cô chỉ cần tận hưởng cuộc sống, cái khác chẳng cần quan tâm, thấy sao?”

 

Trong khi nói chuyện, gã muốn tiếp tục chạm vào tôi.

 

Mà ánh mắt của tôi vẫn luôn nhìn về phía trước sân, trước đó đã tính toán chênh lệch múi giờ, trong đầu đếm xong, Chu Việt  đã chạy vào trong sân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/keo-deo-mau-hong/chuong-11.html.]

Tôi lập tức quay lại và mỉm cười với Chu Duy Nguyên.

 

Gã ta tự nhiên nghĩ rằng đây là một dấu hiệu của sự đồng ý ngầm, và ngay lập tức thực hiện những động tác táo bạo hơn và bắt đầu xé quần áo của tôi.

 

Khoảng cách từ cửa đến phòng học.

 

Tôi đã thực hiện vô số lần trong nhà Chu trong một thời gian dài như vậy.

 

Vì vậy, sau khi vòng đếm ngược mới kết thúc.

 

Tôi nhanh chóng đưa tay đẩy Chu Duy Nguyên: “Không, đừng chạm vào tôi!”

 

Nhưng có vẻ như gã cảm thấy tôi là đang giả vờ làm giá, thậm chí còn muốn đè tôi xuống bàn. Tôi hét lên, gã đưa tay ra bịt miệng tôi lại, bóng dáng Chu Việt nhanh chóng xuất hiện ở cửa thư phòng.

 

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt bất lực và tuyệt vọng.

 

Anh  tức giận đến mức lao tới đ.ấ.m Chu Duy Nguyên hết cái này đến cái khác.

 

Chu Duy Nguyên hẳn là cũng đã luyện võ, ngoại trừ vài cú đ.ấ.m đầu tiên gã đã gặp bất lợi nhưng sau khi phản ứng, hai người bắt đầu đánh nhau.

 

"Chu Việt,mày vậy mà dám đánh tao!"

 

Chu Duy Nguyên sắc mặt khó coi, như là cố ý chọc giận anh, gã chỉ vào tôi nói: "Đứa con gái này nhìn cũng được, nhưng tao là bố mày, đồ tao nhìn trúng thì cho dù mày có thihs cũng phải ngoan ngoãn nhường nhịn, hiểu không!”

 

Trong lúc ẩu đả, gã muốn đưa tay chạm vào tôi lần nữa, có thể Chu Việt có chút thích tôi, loại thích này đối với anh đủ tạo thành một loại phản kháng cho sự khuất nhục lớn mà từ lâu anh đã chịu, là ngòi nổ cho sự bất mãn của anh về bố mình. Không quan tâm đến cái gì, Chu Việt cầm được bình hoa ở góc bàn, không chút lưu tình đập thẳng vào đầu Chu Duy Nguyên.

 

"Chu Duy Nguyên, tôi mặc kệ ông ở bên ngoài chơi đùa thế nào, nhưng ông không được phép chạm vào Lâm Đàm!"

 

Chu Việt đôi mắt đỏ rực, nắm lấy cổ tay tôi, đẩy tôi ra ngoài, nhét ổ USB vào tay tôi.

 

"Đi, em rời đi ngay lập tức!"

 

Dù sao biệt thự này đều thuộc về Chu Duy Nguyên, cho nên nếu thật sự đánh nhau, có lẽ trong chốc lát, chúng tôi đều sẽ bị Chu Duy Nguyên bắt giữ. Đến lúc đó, hậu quả sẽ thực sự không thể tưởng tượng nổi. Khi nhìn thấy ổ USB, ánh mắt Chu Duy Nguyên lập tức tối sầm, lập tức vươn tay muốn bắt lấy tôi nhưng lại bị Chu Việt cho một quyền, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài, khéo léo đi đến gara, ngồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ.

 

Tôi ngồi ở ghế phụ, đi theo anh vượt qua sự phong tỏa dày đặc của vệ sĩ, phía sau có những chiếc ô tô bám theo.

 

Lúc này, trời cũng đã sáng sớm.

 

Chiếc xe đang chạy trên đường và dưới sự hướng dẫn có chủ ý của tôi.

 

Thời gian và địa điểm liên tục trùng lặp.

 

Tôi nhìn con đường càng ngày càng gần, sau đó lại nhìn ổ USB trong tay, hỏi anh: "Chu Việt, anh không lo lắng sẽ không bao giờ gặp lại mẹ sao?"

Loading...