Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KẸO DẺO MÀU HỒNG - CHƯƠNG 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:10:39
Lượt xem: 113

1.

 

"Cô Lâm, cô đã thực sự suy nghĩ rõ ràng chưa?"

 

Người đàn ông trước mặt mặc vest, đeo cà vạt da, chỉ vào bản hợp đồng tuyển dụng trên tay với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Thấy tôi không đáp lại, anh ta nói thêm: “Tiểu Chu tổng tính tình ngang ngược, thích thể thao mạo hiểm, đôi khi rất đẫm m.á.u, cô có chắc chắn muốn ứng tuyển không?”

 

Tôi gật đầu và ký tên vào hợp đồng không chút do dự, Lâm Đàm.

 

Sau khi hợp đồng được ký kết, người đàn ông đứng dậy bắt tay tôi, nói câu hợp tác vui vẻ

 

Anh ta đích thân chở tôi đến biệt thự họ Chu.

 

Vừa bước vào sân trước, một con d.a.o đã sượt qua cổ tôi rồi cắm sâu vào tường. Một cảm giác nhói đau, tôi đưa tay sờ cổ thì thấy dính m.áu.

 

Nhìn thấy điều này, người đàn ông mặc vest ánh mắt lạnh xuống.

 

Nhìn thiếu niên ngang ngược đi cách đó không xa, tư thế cực kỳ cung kính, nhưng giọng điệu lại có chút khinh thường.

 

"Tiểu Chu tổng, đây là bạn chơi mới mà ông Chu tìm cho cậu, Lâm Đàm."

 

"Nhưng Chu tiên sinh bảo tôi mang đồ đến cho cậu, dặn cậu rằng muốn làm gì cũng được chỉ cần đừng dính tới m.áu nữa.”."

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

"Nếu không, cậu sẽ không bao giờ gặp lại phu nhân nữa.”

 

Ngay khi người đàn ông mặc vest vừa nói xong, thiếu niên kiêu căng kia liền lao tới, hướng nắm đ.ấ.m chuẩn xác trúng sống mũi, cùi chỏ uốn lượn dùng lực lớn đạp vào người đàn ông kia.

 

Người đàn ông không dám đánh trả, chỉ kêu lên đau đớn, nửa quỳ trên mặt đất.

 

"Tề Minh, mày chỉ là con ch.ó bên cạnh Chu Duy Nguyên, sao dám tới trước mặt tao cáo mượn oai hùm?"

 

"Dùng mẹ tao uy h.i.ế.p tao, mày nghĩ mình là cái gì!"

 

Chàng trai cười khẩy, cầm một con d.a.o khác trên tay và không ngừng khoa tay múa chân với người đối diện.

 

Tề Minh đứng dậy lau m.á.u trên khóe miệng, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta quay lại nhìn tôi: “Cậu ấy tiểu Chu tổng, Chu Việt. Từ nay nhiệm vụ của cô là đi theo cậu ấy. Tiền lương tính theo tiền công hàng ngày, kiên trì được bao lâu tùy thuộc vào năng lực của chính cô.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/keo-deo-mau-hong/chuong-1.html.]

Nói xong, Tề Minh khẽ gật đầu với Chu Việt, sau đó xoay người rời đi, không nói thêm lời nào.

 

Trong sân, trong nháy mắt chỉ còn lại tôi và Chu Việt.

 

Anh ta nhìn tôi và tôi nhìn anh ta, và không ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện.

 

Nói sao cũng phải nói gương mặt kia của Chu Việt cũng rất dễ nhìn, anh ta giống như một chàng kiêu ngạo đầy soái khí từ truyện tranh bước ra, mang theo ánh hào quang của nhân vật chính vô cùng nổi bật khiến bạn nhìn một lần sẽ rất khó để quên đi.

 

Vì vậy, vào đêm giao thừa, giữa dòng xe cộ đông đúc, tôi một chút liền chú ý tới anh ta. Chu Việt lái chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ,rõ  ràng đang là mùa đông nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng.

 

Rồi đua xe bạt m.ạ.n.g trên con đường đó.

 

Chính vì như vậy mà tôi nhớ mãi không quên gương mặt này, mới có thể biết được người thực sự gây ra vụ tai nạn hôm đó vẫn chưa nhận được sự trừng phạt từ pháp luật.

 

Tiền có thể sai khiến thần phật. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó lại rõ ràng như vậy.

 

Chu Việt đẹp trai và giàu có, chơi tất cả các môn thể thao mạo hiểm, kết giao với đủ loại kiểu người. Nhiều lần còn suýt mất mạng khi đua xe trái phép.

 

Xem qua tin tức, mà internet lại có ký ức, tôi đương nhiên biết một chút về gia thế đằng sau lưng anh ta.

 

Suy nghĩ của tôi quay về, lúc này Chu Việt đang đi tới chỗ tôi, nghiêng đầu nhìn tôi: "Cô có biết điều quan trọng nhất khi trở thành bạn cùng chơi của tôi là gì không?"

 

Tôi gật đầu, nghĩ đến thông tin tuyển dụng mà Chu gia tung ra nửa tháng trước.

 

Nhà họ Chu rất giàu có, việc mời làm bạn cùng chơi với Chu Việt thu hút rất nhiều người, đây cũng là cơ hội duy nhất để tôi tiếp xúc với Chu Việt.

 

Thế là tôi đến nộp đơn. Có 27 người cùng nộp đơn và tôi là cô gái duy nhất.

 

Tề Minh ngay từ đầu đã không lạc quan với tôi, nói rằng tôi là con gái, khó chịu không nổi. Sẽ là quá ngu ngốc nếu mong đợi sử dụng phương pháp này để dàn dựng vở kịch về một chàng trai giàu có yêu một cô gái bình dân. Sau đó, anh ta cho chúng tôi xem rất nhiều video, trong đó có một số phân cảnh cực kỳ đáng sợ và kinh tởm, cũng như những điều tốt đẹp mà Chu Việt đã làm trong nhiều năm qua, không thiếu những tình huống bất ngờ phát sinh hay nhân số tử vong. Anh ta muốn chúng tôi biết khó mà lui.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy quầy bán kẹo dẻo trên phố. Một cô bé chạy tới đưa cho chủ quầy một tờ năm tệ. Chủ quầy cười toe toét và nhanh chóng làm ra một chiếc kẹo dẻo màu hồng vô cùng xinh đẹp.

 

Giống như chiếc kẹo dẻo màu hồng ông già đã tặng tôi tối hôm đó.

 

Có lẽ vì kẹo dẻo quá ngọt, hoặc có thể vì tôi cảm thấy mình sắp ch.ết nên một chút ngọt ngào cũng khiến tôi phát đ.i.ê.n.

 

Cái ch.ết, đột nhiên tôi không còn sợ hãi chút nào.

 

Thế là tôi quyết định nộp đơn.

Loading...