Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ thù đội giường chung - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-06-18 18:26:09
Lượt xem: 164

Lúc vui vẻ bước vào, tôi nhìn thấy Tạ Vân Tễ đang đứng ngây ngốc ở huyền quan, tôi bối rối nhìn anh.

Trước mắt, pháo hoa cầm tay đồng loạt bắn, hai quả bóng bay bị thủng, trong lúc náo loạn, bốn người trong phòng đã hét lên “bất ngờ!”

Tạ Vân Tễ và tôi lại lên tiếng cùng lúc——

"Ba mẹ!"

"Ba mẹ!"

18.

Trở về nhà và đặt lưng lên chiếc giường một cách thoải mái, những dũng khí tích lũy vừa rồi đều đã bị xóa sạch.

Đúng lúc tôi đang không biết phải làm gì thì điện thoại reo lên hai lần.

Tôi mở ra thì thấy đó là lời xin lỗi của Thẩm Ức, tôi đáp rằng không sao.

Mặc dù là anh ta đưa tôi đi ăn nhưng anh ta không phải là người làm gì sai, tôi chỉ mong sau này anh ta sẽ cẩn thận khi kết bạn.

Ngoại trừ tin nhắn này, còn có một tin nhắn kết bạn, ghi chú viết, tôi là chị Thẩm Ức, Thẩm Gia.

Tôi bấm Đồng ý.

Thẩm Gia hình như biết được chuyện của tôi, lập tức gửi lời xin lỗi chân thành, nói rằng chị ấy đã mua hai chiếc túi da hiếm và hy vọng tôi sẽ thích.

Tôi lịch sự từ chối nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được.

Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Thẩm Gia gửi một đường link, nói đây là tập hợp các tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi viết văn của Liên hoan nghệ thuật cấp trung học.

Bởi vì đây là một cuộc thi giải trí nên không có giới hạn về chủ đề và chỉ được đánh giá trong phạm vi trường học.

Tạ Vân Tễ phá lệ, cũng tham gia.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Thẩm Gia nói: “Chị nghe đội trưởng nói em là bạn gái của Tạ Vân Tễ, chị cũng tìm hiểu một chút về em thông qua Thẩm Ức, cho nên có cái này, có thể em sẽ thích.”

Tôi lập tức hứng thú, nhanh chóng mở ra.

Tạ Vân Tễ đã viết một truyện ngắn.

Một chàng trai thầm mến tiểu thanh mai của mình.

Trong câu chuyện, nam sinh từ nhỏ đã che chở tiểu thanh mai lớn lên, nhìn cô từ một nụ hoa bé nhỏ chậm rãi nở thành một đoá hoa, từ tính trẻ con chưa hết, đến duyên dáng yêu kiều.

Anh không nhớ mình đã yêu cô từ khi nào, nhưng một ngày nọ anh chợt nhận ra rằng ánh mắt anh sẽ chỉ tập trung vào cô, trong ánh mắt và trái tim anh chỉ ôm giữ một bóng hình của người đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ke-thu-doi-giuong-chung/phan-14.html.]

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, trong câu chuyện ngày xưa Tạ Vân Tễ viết, đôi thanh mai trúc mã kia, chàng trai đó, là anh sao?

Tôi nóng lòng lướt xuống, càng đọc càng nhanh, vừa đọc xong, cầu thang phát ra âm thanh "thình thịch, thịch, thịch".

Tạ Vân Tễ lao vào phòng.

Tôi giật mình và vô thức giấu điện thoại ra sau lưng.

Anh dường như đã chạy rất nhanh tới đây, thở hổn hển, sự căng thẳng trong ánh mắt sắp lộ ra ngoài.

“Thẩm Gia nói cô ấy gửi cho em một đường link... em chưa đọc chứ?”

Trái tim đang lo lắng của tôi ngay lập tức bình tĩnh lại.

Câu trả lời đã sẵn sàng

“Không có, chuyện gì vậy ạ?” Tôi trợn mắt, cố tình giả vờ ngu ngốc.

“Không có gì, rất khó coi, anh xóa giúp em." Nói xong, đưa tay vòng ra sau lưng tôi, muốn lấy điện thoại của tôi.

Tôi cười né tránh: “Không cho em xem em càng muốn xem.”

“Ngoan, nghe lời." Tạ Vân Tễ vừa cướp điện thoại, vừa ôn tồn dỗ dành tôi.

“Được.” Tôi mỉm cười đứng yên, không trốn nữa, đưa điện thoại cho anh.

Tạ Vân Tễ lập tức đưa tay nhận lấy, chợt hiểu ra điều gì, lặng lẽ thở dài, tai đỏ bừng.

Anh do dự rồi hỏi: “Doanh Doanh, vậy em…”

Không đợi anh nói xong, tôi tiến lại gần, đặt hai tay lên n.g.ự.c anh, kiễng chân lên, trong con ngươi đột nhiên mở rộng của Tạ Vân Tễ, tôi có thể thấy mặt mình càng ngày càng gần.

Khi tôi định chạm vào môi anh thì dừng lại.

Sau khi từ từ nhắm mắt lại, tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình.

"Anh trai, sau này anh muốn hôn em thì đừng hỏi... ugh!"

Nụ hôn nóng bỏng lại trân trọng rơi trên môi, trong lòng tôi như có vô số người đang nhảy múa.

Trong đầu tôi hiện lên đoạn cuối cùng của câu chuyện kia, chàng trai viết xuống nhật ký - -

"Em là câu trả lời duy nhất của anh cho câu đố muôn thuở về tình yêu."

-----

Loading...