Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ thù đội giường chung - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-06-18 18:23:25
Lượt xem: 368

01.

Tôi, Khương Doanh, là một phú nhị đại bình thường. Ba mẹ và tôi đều hướng Phật, muốn an ổn sống qua ngày nên trước giờ không làm ăn buôn bán gì, chỉ sống dựa vào mấy chục căn nhà cho thuê.

Nhưng sau kỳ thi đại học, bố mẹ nghiêm túc nói với tôi rằng do ảnh hưởng của dịch bệnh nên nhiều căn nhà của gia đình chúng tôi không thể cho thuê được, chúng tôi không thể ăn không ngồi rồi nữa mà phải bắt đầu mưu sinh kể từ đời của tôi.

Tôi:???

Sau ngày hôm đó, bọn họ nhanh chóng đóng gói tôi gửi đến công ty nhà bác Tạ hàng xóm để cho tôi chuyên tâm học tập.

Tính tôi tương đối ngoan ngoãn, kinh tế trong nhà hiện giờ cũng sắp khủng hoảng, cho nên tôi mới thức thời mà cam đoan với ba mẹ là sẽ biểu hiện thật tốt, nhất định khởi nghiệp thành công để cho bọn họ an hưởng tuổi già!

Nhìn ba mẹ vui mừng rời đi, tôi liền hùng dũng đẩy cửa phòng làm việc đã bố trí cho mình ra, lúc này ghế của sếp xoay lại, một thanh niên ngang ngược mỉm cười vênh váo với tôi: "Bé ngoan, lại đây cho anh trai nhìn.”

Tôi trợn mắt há mồm, trong nháy mắt gió tuyết trong lòng gào thét, vẻ mặt cầu xin thốt ra: "Tạ Vân Tễ! Không phải anh đang học đại học ở nước ngoài sao?!”

Thanh niên đang ngồi trên ghế sếp nhướng mày, lạnh lùng liếc tôi một cái, giọng điệu lạnh xuống: "Gọi anh trai là gì?"

Đây rồi, cảm giác áp bức quen thuộc đây rồi.

Tạ Vân Tễ lớn hơn tôi bốn tuổi, từ nhỏ đã thích bắt nạt tôi, thằng chả cũng là một kẻ mưu mô, tôi không thể đấu lại nên bị thống trị hơn mười năm, cho nên Tạ Vân Tễ đương nhiên áp bức tôi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi sợ, bĩu môi không tình không nguyện, giọng be bé: "Anh ... Vân Tễ”

Tạ Vân Tễ dựa lưng về phía sau, chân dài không thể ngồi vừa vào ghế, vẫy vẫy tay với tôi: "Lại đây.”

Tôi lề mề đi qua, xụ mặt, nghiêm túc nói: "Em đến học việc, anh đừng ở đây quấy rầy em, nếu không em sẽ méc bác Tạ.”

“Chậc chậc chậc." Thằng chả thán phục lắc đầu: "Đã lớn như vậy rồi, còn cựa chút là mắng vốn hả?”

Nói xong thằng chả đưa tay nhéo má tôi: "Hai năm không gặp, có nhớ anh trai không?”

Đôi mắt đen láy của Tạ Vân Tễ đang cười, bàn tay thằng chả lạnh nhưng mặt tôi lại nóng bừng.

Hai năm không gặp, tôi không còn là nhóc con nữa.

Để che giấu sự bối rối trong lòng, tôi mất tự nhiên hất tay Tạ Vân Tễ ra: "Nhớ cái rắm!”

Nói xong lại trừng thằng chả một cái: "Nhìn xong thì đi nhanh đi, sắp đến giờ làm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ke-thu-doi-giuong-chung/phan-1.html.]

Tạ Vân Tễ hạ mắt cười một tiếng, đưa tay cầm hai cái card visit ra, ném trước mặt tôi, hất cằm: "Nhìn đi.”

Tôi lật ra xem.

Tổng giám đốc: Tạ Vân Tễ.

Trợ lý tổng giám đốc: Khương Doanh.

Cái quỷ gì thế này!

Vẫn khiếp sợ chưa hoàn hồn, tôi chợt nghe thấy giọng nói thiếu nợ của người nào đó: "Ba bé coi trọng anh, bảo anh tự mình huấn luyện bé.”

Tạ Vân Tễ chống đầu, cười muốn ăn đánh: "Cứ ở chung đi, Doanh Doanh, sao có thể rời đi được?”

Mặt tôi đỏ như gấc, phản bác: "Em không ở chung với anh!”

“Anh nói là làm việc, bé con nghĩ lung tung gì đấy?”

“...”

02.

Mười lăm phút sau, chín giờ, đã đến giờ làm việc.

Tôi tiếp nhận sự thật bi thảm này, đặt m.ô.n.g ngồi xuống đối diện Tạ Vân Tễ.

Tạ Vân Tễ nhìn tôi một cái, vỗ vỗ bên cạnh thằng chả, mệnh lệnh rất ngắn gọn: "Ngồi đây.”

Tôi giận mà không dám nói gì, bĩu môi đẩy xe lăn đến vị trí được chỉ.

“Anh nói đi, em làm gì đây.”

Tạ Vân Tễ biết nghe xong cởi bỏ cúc áo âu phục, tựa vào ghế với dáng vẻ công tử ngang ngược.

“Bắt đầu bằng việc mát-xa vai cho anh.”

Tôi biết mà!

 

Loading...