Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẻ Ngốc Có Phúc Của Kẻ Ngốc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-15 11:44:22
Lượt xem: 4,337

Ta thấy tình hình không ổn, vội hỏi Xuân Đào:

"Hôm nay ta ăn mặc có lòe loẹt không?"

Xuân Đào nhìn ta, lắc đầu rất bất đắc dĩ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thả lỏng thì đã nghe thấy tiếng nói ngạo mạn vang lên trên đầu:

"Ngươi là người của cung nào?"

Xong rồi, bị bắt gặp rồi.

Ta ỉu xìu ngẩng đầu lên.

Đối diện là một gương mặt rạng rỡ, tựa như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, đầy vẻ phong độ và khí chất.

Nàng nhìn ta, bỗng bật cười khúc khích.

"Ngươi cũng là phi tần sao?"

Trong giọng nói nàng đầy vẻ chế giễu, rõ ràng chẳng xem trọng ta chút nào.

Nghe vậy, ta lập tức nổi giận.

Não ta đột nhiên co giật, liền đứng thẳng lưng, đầy khí thế đáp trả, thẳng mặt vị phi tần không rõ phẩm cấp kia:

"Phụ thân ta đưa ta vào cung chính là muốn ta trở thành sủng phi. Ngươi... ngươi... ngươi không được đánh ta!"

Câu cuối rõ ràng thiếu chút khí phách.

Xuân Đào đứng phía sau, véo đến mức ta đau điếng cả hông.

Đau quá, hu hu.

Vị phi tần xinh đẹp nghe vậy không những không giận, mà còn cười lớn.

Ngón tay thoa đầy phấn của nàng khẽ véo má ta một cái.

"Trở thành sủng phi? Thật có chí hướng."

Giống như nàng đang khen ta vậy.

Khóe miệng ta không nhịn được cong lên, đầy đắc ý liếc nhìn Xuân Đào.

Xuân Đào chỉ biết bất lực đưa tay ôm trán.

Ta ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi lại nhìn mỹ nhân tỷ tỷ thêm lần nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng là phi tử của Hoàng thượng sao?"

Nàng nghe vậy, ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào:

"Bản cung chính là Quý phi. Hiện nay Hoàng hậu chưa được lập, trong hậu cung này, vị phần của bản cung là lớn nhất."

Ta liền ngước nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ.

Rồi nhỏ giọng hỏi, mỗi bữa tỷ có được ăn chân giò lớn không?

"Chân giò gì cơ?"

Quý phi dường như bị ta làm cho ngẩn người, nàng mở to mắt nhìn ta, hồi lâu mới phản ứng, chỉ vào ta mà hỏi, giọng run run:

"Ngươi vào cung chỉ để ăn chân giò sao?"

Ta nhăn nhó mặt mày, nghĩ ngợi một chút rồi nhỏ giọng bổ sung thêm:

"Còn có cá chép xốt chua ngọt, thịt kho Đông Pha, bánh Phật thủ, thịt viên Tứ Hỉ nữa..."

Quý phi quả không hổ danh là Quý phi, nàng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm nhiên, rộng rãi phất tay:

"Đi theo bản cung, bản cung cam đoan mỗi bữa ngươi đều được ăn thịt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ke-ngoc-co-phuc-cua-ke-ngoc/chuong-2.html.]

Ta vui mừng nhảy cẫng lên, thân mật khoác lấy cánh tay của Quý phi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Quý phi cố gắng giằng ra vài cái nhưng không được, đành để mặc ta.

Nơi Quý phi ở lớn hơn nơi của ta rất nhiều, trang trí cũng xa hoa lộng lẫy hơn hẳn.

Chẳng mấy chốc, những món ta nói liền được bày ra đầy bàn.

Ta ăn đến nỗi mắt sáng như sao.

Quý phi chỉ biết trố mắt nhìn ta không nói nên lời.

Còn Xuân Đào, nàng đã hoàn toàn buông xuôi...

Khi ta xới đến bát cơm thứ ba, Quý phi cẩn trọng hỏi:

"Trong cung không cho ngươi ăn cơm sao?"

Ta mím môi, nghĩ ngợi rồi gật đầu:

"Đồ ăn không ngon lắm."

Nghe vậy, ánh mắt Quý phi nhìn ta càng thêm thương cảm.

"Đứa trẻ ngoan, ăn nhiều một chút, không đủ thì bảo người làm thêm."

Ta vui vẻ gật đầu lia lịa:

"Cảm tạ Quý phi tỷ tỷ, tỷ thật tốt."

Nghe vậy, ánh mắt Quý phi thoáng qua vẻ buồn bã:

"Ngươi là người đầu tiên khen bản cung tốt."

Hai má ta phồng căng vì thức ăn, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực nhìn Quý phi, kiên định nói:

"Quý phi tỷ tỷ là người tốt nhất trên đời này!"

Khóe môi đỏ thắm của Quý phi khẽ nở nụ cười.

Nhưng nụ cười ấy chẳng duy trì được bao lâu.

Bởi vì suốt ba tháng sau đó, ngày nào ta cũng đến.

Sáng sớm vừa thức dậy đã chạy đến dùng bữa sáng.

Tiểu ngự trù của Quý phi làm món bánh bao cua ngon đến mức đầu lưỡi ta như sắp rơi ra.

Ăn xong bữa sáng, ta lại quấn lấy Quý phi chơi bài lá.

Ăn xong bữa trưa, Quý phi muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng ta lập tức kéo nàng dậy, hứng khởi lấy bàn cờ vây ra.

Vì ta phát hiện, mỗi lần đánh cờ, tiểu ngự trù lại dọn trà bánh ra.

Bánh hạnh nhân mới ra lò cùng với trà bơ, quả thật tuyệt diệu.

Đến bữa tối, ta mới lưu luyến rời đi.

Sau vài tháng, ta béo ra một vòng, còn Quý phi thì gầy đi không ít.

Cuối cùng, nàng thực sự không chịu nổi nữa, nghiến răng, đem ta đóng gói "giao nộp" cho Hoàng thượng.

Vào cung đã ba tháng, đây là lần đầu tiên ta diện kiến Hoàng thượng.

Ngài không hề giống như những hình ảnh uy nghiêm của các bậc đế vương có tuổi với râu tóc bạc trắng được miêu tả trong sách vở.

Trái lại, Hoàng thượng vô cùng trẻ trung.

Nếu như ta học hành uyên thâm như Đại tỷ, có lẽ ta sẽ dùng những từ ngữ mỹ miều như “thanh phong tễ nguyệt” hay “quang minh như nhật nguyệt nhập hoài” để ca ngợi dung mạo của Hoàng thượng.

Tiếc thay, ta không có học thức, chỉ có thể thốt lên một tiếng: “Ôi trời!”, để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với diện mạo của ngài.

Loading...