Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế Hoạch Chỉnh Đốn Hàng Xóm Độc Ác - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-22 00:14:01
Lượt xem: 247

7

Chưa đến tối, nhà 607 đã náo loạn.

Người la hét, chó sủa, đứa trẻ chạy nhảy lung tung.

Tôi ngồi trên bồn cầu nghe ngóng một lúc, đại khái là, con Rottweiler đó nôn mửa tiêu chảy trong nhà, đứa trẻ tan học về nhà lại thêm dầu vào lửa, giẫm phân chó khắp nhà, chưa đến tối, con Rottweiler nhà họ đã tắt thở.

Giang Đào và Ngô Lệ vừa về nhà, tiếng Giang Đào đập cửa đã vang lên bên ngoài nhà tôi.

"Con đàn bà khốn nạn, có phải mày đã bỏ thuốc vào sườn heo không? Chó nhà tao c.h.ế.t rồi, thủ đoạn của mày thật độc ác!"

Tôi ngáp dài mở cửa: "Ôi chao! Hiệu quả thuốc nhanh ghê!"

"Quả nhiên là mày!" Giang Đào tức giận lắc lắc điện thoại: "Tao đã ghi âm lại, lần này mày c.h.ế.t chắc!"

"Ồ."

Tôi muốn đóng cửa, nhưng bị Giang Đào chặn lại.

"Mày còn gì muốn nói không?"

Hắn ta tức giận túm lấy cổ áo tôi: "Tao muốn báo cảnh sát bắt mày, mày không hiểu tiếng người à?"

"Hiểu chứ, tôi bỏ thuốc vào nồi lẩu của chính mình, tôi thích, có vấn đề gì không?"

"Con khốn nạn..."

"Bà già độc ác, c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi!"

Đứa trẻ lao ra từ sau lưng bố nó, s.ú.n.g cao su trên tay b.ắ.n ra một viên bi thép vào cửa.

Đứa trẻ bốn mắt nhìn tôi.

Tôi vẫy tay chào nó một cách nhiệt tình và thân thiện: "Chào em, gặp lại em rồi!"

Đứa trẻ bỗng "oà" lên khóc lớn.

Chỉ vào tôi nói với bố nó: "Chính là cô ta... dùng bình xịt hơi cay xịt con!"

"Tôi đã bảo sao bà già nhà họ Kiều lại đột nhiên chuyển đi, tất cả đều là âm mưu của các người."

Giang Đào giơ tay muốn kéo tôi ra khỏi cửa, tôi phản ứng lại bằng cách dùng dùi cui điện đánh vào cánh tay hắn ta.

Giang Đào kêu lên thảm thiết, tay bị kẹt trong khe cửa.

"Đau không?"

Tôi dùng tay đẩy cửa xuống từng chút một: "Đau không?"

Giang Đào cố gắng dùng tay trái hỗ trợ, tôi lại cho hắn ta một gậy điện.

"Đau không? Đau không? Giang tiên sinh, anh nói chuyện đi chứ!"

Đứa trẻ sợ tè ra quần, vừa khóc vừa chạy vào nhà tìm mẹ.

Tôi đá bay Giang Đào ra ngoài, "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tôi biết ngay sau đó Ngô Lệ sẽ lao ra, hai người lớn không thành vấn đề, nhưng nếu bị camera ghi lại cảnh cố ý làm hại trẻ vị thành niên, có khi phải vào đồn đấy.

Tôi là một thanh niên tốt tuân thủ pháp luật mà!

Bất kể hai vợ chồng nhà Giang Đào bên ngoài chửi bới đập cửa, tôi đeo tai nghe, quay về phòng ngủ xem phim truyền hình.

Hàng xóm nhà 608 nhắn tin cho tôi: "Bạn thật sự khiến tôi khóc thét, lần đầu tiên có người khiến nhà 607 tức đến mức nhảy dựng lên, tuy ngày hôm nay gà bay chó sủa, nhưng thật sự rất hả giận, nữ hiệp, xin nhận lấy đầu gối quỳ lạy của tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ke-hoach-chinh-don-hang-xom-doc-ac/chuong-7.html.]

Tôi trả lời: "Ngoài việc bắt nạt bà Kiều, họ còn bắt nạt người khác sao?"

Nhà 608: "Con Rottweiler của nhà 607 đã cắn ông lão nhà 604 bị thương, hiện vẫn chưa xuất viện, Giang Đào không chịu trách nhiệm, còn ngày nào cũng đến nhà mắng chửi người nhà nạn nhân. Bé gái 8 tuổi nhà 507 ở dưới nhà họ, tháng trước bị Giang Chiến ép vào nhà vệ sinh vén váy, phụ huynh đến nói lý, Ngô Lệ lại cắn ngược lại bé gái dụ dỗ con trai bà ta."

Tôi trả lời: "Gia đình này là loại yêu ma quỷ quái gì vậy?"

Nhà 608: "Thực ra trước đây họ không như vậy, lúc mới chuyển đến, đối xử với ai cũng lịch sự."

Hồn hóng hớt của tôi lại nổi lên rồi.

"Có ẩn tình? Là người lương thiện bị bắt nạt phản kháng? Hay là nhà Giang Đào đã trói buộc với hệ thống tích điểm hại người?"

Nhà 608: "Làm gì có nhiều ẩn tình thế, chẳng qua là kẻ ác được dung túng vô hạn, những người bị xâm hại lợi ích không muốn đứng lên, chủ yếu là nhịn được thì nhịn, nhường được thì nhường. Kẻ ác một khi nếm trải được vị ngọt trong việc làm ác, chắc chắn sẽ được nước lấn tới, ngang ngược làm bậy. Vì vậy, hành vi kỳ quặc hiện tại của nhà Giang Đào, là do những nạn nhân nhu nhược, kém cỏi, nhát gan, sợ phiền phức tạo ra."

Sau khi đọc xong, tôi trầm ngâm suy nghĩ.

"Bạn cũng là một trong những nạn nhân này sao?"

Dòng chữ "đang nhập" trong khung chat hiển thị rất lâu, cuối cùng anh ấy nói: "Bạn à, giờ đã có bạn rồi, tôi sẽ không yếu đuối nữa."

Lòng tôi trầm xuống.

Từ nhỏ tôi đã là tai họa, là sâu mọt, là đứa trẻ hư, là kẻ thần kinh trong mắt người khác.

Lúc tốt nghiệp cấp 2, sự nghiệp của bố mẹ đang trên đà phát triển, tôi cũng được đưa lên thành phố học cấp 3.

Nhưng tâm tính xấu được hình thành sau hơn 10 năm ở nông thôn đã không thể thay đổi, tôi tính cách kiêu ngạo, thù dai, không giỏi giao tiếp, nóng nảy, gặp chuyện chỉ biết dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết.

Trong môi trường học tập mới, tôi không chỉ học tập đuối kém, mà còn chẳng có ai muốn kết bạn với tôi.

May mà bố mẹ đủ giàu, sợ tôi đánh nhau bị thương, bèn mời giáo viên dạy võ giỏi nhất cho tôi.

Sợ tôi tự ti cô độc trong môi trường mới, về vật chất thì ra sức vung tiền, biến tôi thành một đứa con nhà giàu không thích học hành chỉ thích đánh đấm, làm gì cũng không xong, gây chuyện đứng đầu, thậm chí học đại học cũng là bố tôi bỏ tiền mua suất học.

Có thể nói, trong hơn 20 năm cuộc đời ngắn ngủi của tôi, tôi chưa bao giờ là người được khẳng định, được kỳ vọng.

Năm hai đại học, tôi được chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt, rơi vào trạng thái trầm cảm nặng.

Trong thời gian dưỡng bệnh, tôi đột nhiên ngộ ra một đạo lý -

Vì thế giới này đã bỏ rơi tôi, tôi còn nỗ lực lấy lòng nó làm gì?

Tôi là một cái cây hoang dại mọc trong rừng rậm, tôi định sẵn sẽ không thể trở thành dáng vẻ mà mọi người đều yêu thích.

Tôi thích ánh nắng mặt trời, tôi sẽ hướng về phía mặt trời mà sinh trưởng.

Tôi thích gió xuân, thì nghiêng cổ chờ gió thổi đến.

Tôi ưỡn thẳng lưng, là vì tôi thích, không phải để trở thành rường cột trong thế tục.

Cho dù cuối cùng tôi mọc thành hình thù kỳ quái, cũng là vì tôi muốn, không phải là do mưa gió bão bùng tàn phá.

Từ đó về sau, tôi hoàn toàn buông thả bản thân, buông bỏ phẩm chất cá nhân, hưởng thụ cuộc sống thiếu đạo đức.

Sau đó, bố chỉ hy vọng tôi làm một con sâu gạo giương nanh múa vuốt vui vẻ, mẹ thì tốt hơn một chút, bà hy vọng trước khi tốt nghiệp đại học tôi có thể mở lòng, kết bạn mới.

"Bạn bè."

Tôi nhấm nháp từ này.

Vui vẻ trả lời: "Chúc ngủ ngon, bạn của tôi!"

Tối hôm đó, nhà 607 không đánh con, cũng không livestream, cả đêm yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức lạ thường.

Loading...