Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ giả mạo - 9

Cập nhật lúc: 2024-06-18 16:42:24
Lượt xem: 2,456

12

 

Thời điểm tôi lên hot serch cũng là lúc gia đình gọi điện cho tôi, nghe nói Diệp Hi Tịch ở nhà nổi trận lôi đình.

 

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Trên đường về, tôi xem qua các tìm kiếm phổ biến và tìm thấy những ý kiến ​​trái chiều về tôi trên Internet.

 

[Cô gái trong vụ tai nạn ô tô nhất quyết tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lại trở thành người đứng đầu] 

 

[Người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học thực ra là con gái ngoài giá thú của một gia đình giàu có.]

 

[Cuộc phản công của một học sinh kém, đó là kỳ tích hay gian lận?]

 

Tôi đã trở thành vị trạng nguyên gây tranh cãi nhất trên Internet.

 

Nhiều bạn cùng lớp từng bắt nạt tôi trước đây đã nhảy ra và bất bình.

 

[Chắc chắn con nhỏ đấy gian lận, bình thường thành tích của bó ở dưới mương kìa.]

 

Làm sao họ có thể chịu đựng được tôi, người thường bị họ giẫm đạp và coi thường, đột nhiên trở mình và vượt lên?

 

Có đủ cách bôi bẩn nhau trên mạng.

 

Lúc này, đoạn video hai đứa bé bị hoán đổi cho nhau đã được hệ thống đăng lên mạng.

 

Khi tôi về đến nhà, một âm thanh "bốp" vang lên.

 

 Diệp Minh Sách tát vào mặt tôi một cái mạnh đến nỗi tai tôi ù đi và nửa mặt tôi tê dại.

 

Miệng tôi tràn ngập mùi vị của máu.

 

Sau đó, anh ta bóp cổ tôi: “ Diệp Đa Dư, mày gan lắm!”

 

Diệp Hi Tịch vẫn đang khóc, tiếng kêu gào cuồng loạn của cô ta vang vọng khắp phòng khách.

 

Thật ra con khốn đấy thi cũng không tệ, có thể được nhận vào mấy trường hạng 2. Nhưng so với tôi, cô ta chẳng là cái thá gì cả.

 

Làm sao mà Diệp Hi Tịch chịu nổi sự sỉ nhục này chứ?

 

Những cảnh tượng đã xảy ra vô số lần lại trùng hợp với khoảnh khắc này. Khi cô ta khóc, tôi sẽ gặp rắc rối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ke-gia-mao/9.html.]

Diệp Minh Sách muốn bóp c.h.ế.t tôi, lực ở cánh tay anh ta nói rõ với tôi rằng anh ta thực sự có ý định g.i.ế.c người.

 

Tôi gần như sắp chết, cổ tôi cảm thấy vô cùng khó chịu và khó thở, mắt thì tối dần.

 

Bỗng nhiên, bà Diệp như phát điên chạy từ trên lầu xuống.

 

"Minh Sách, tránh ra, không được động vào con gái mẹ!" 

 

Về đến nhà, tôi nghe thấy tiếng người ném đồ đạc và cãi vã trên lầu.

 

Kết hợp với tiếng khóc của Diệp Hi Tịch dưới lầu, chúng tạo ra một bản nhạc như bão tố vậy.

 

Trong lúc khó thở, tôi nhìn thấy bà Diệp tát thật mạnh vào mặt Diệp Minh Sách, đôi tay run rẩy ôm lấy cơ thể yếu ớt ngã xuống của tôi: “Con gái, nó là con gái ruột của tôi!”

 

Thế giới dường như đột nhiên bị ép tạm dừng.

 

Ngay cả Diệp Hi Tịch cũng quên khóc, một lát sau, cô ta kích động nhảy dựng lên.

 

"Mẹ đang nói cái quái gì đó ? Mẹ nhìn rõ đi, đây là Điệp Đa Dư, tạp chủng do người thứ ba sinh ra, còn con Diệp Hi Tịch mới là con gái của mẹ nè." 

 

Cô ta lao tới muốn kéo tôi từ trong lòng bà Diệp ra.

 

Tuy nhiên, bà Diệp dùng hết sức mình tát cô ta một cái.

 

Bà ấy giống như một con thú mẹ tuyệt vọng đang cố gắng hết sức để bảo vệ con thú nhỏ mà mình sinh ra. Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Tịch với đôi mắt đầy hận thù, vừa khóc vừa cười.

 

"Đi hỏi bố mày đi, hỏi cái tên không bằng cầm thú đó! Tôi đã làm cái gì đây ông trời ơi! Mười tám năm qua, ngày nào tôi cũng xem con gái của Liễu Thanh Thuỷ là bảo bối mà nâng niu, không những thế còn dung túng cho nó làm tổn thương con gái ruột tôi. Aaaaaaaa, tôi đã làm gì thế này? Ha Ha Ha, báo ứng, đây chính là báo ứng.”

 

Bà ấy dung túng cho hai anh em kia ngược đãi tôi từ nhỏ đến lớn.

 

Về phần bố tôi, có lẽ ông cũng đoán được tương lai con gái của người trong lòng mình sẽ sống như thế nào nên đã sớm thay đổi mọi chuyện, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chật vật sinh tồn dưới tay bọn họ, sống còn không bằng chết.

 

Để rồi cuối cùng, khi sự việc được đưa ra ánh sáng, lão sẽ thẳng thắn thừa nhận mình quả thực đã đánh tráo con để thấy mẹ tôi tuyệt vọng và hối hận.

 

Cái nhà này, ai cũng có lý do, ai cũng có động cơ.

 

Dường như không ai có lỗi, chỉ có mình tôi gánh chịu mọi chuyện.

 

Tôi nhếch khóe môi đang chảy m.á.u của mình lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc và choáng váng của Diệp Minh Sách, không chịu buông tha bất kỳ thay đổi nào trên nét mặt của anh ta.

 

Mãi đến khi mắt tôi tối sầm lại, ngất đi.

Loading...