Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ bắt nạt lại nói lời yêu - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:30:39
Lượt xem: 1,349

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rằng Kiều Tinh Thời có thể bị bắt nạt và cô lập nhưng Hạ Tuần sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô. Đó là một kiểu chiếm hữu bất thường và điên rồ.

 

Trước sự chứng kiến của mọi người, Hạ Tuần kéo Kiều Tỉnh Thời đi.

 

Hạ Tuần che mắt cô đi vào phòng vệ sinh nam, xua đuổi mọi người ra ngoài rồi mới buông tay.

 

Ánh mắt bình tĩnh của Kiều Tỉnh Thời cuối cùng cũng có chút hoảng sợ, cô cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn đang trói tay mình.

 

“Hạ Tuần, buông tôi ra.” Giọng nói của cô tựa như muốn khóc.

 

Sắc mặt Hạ Tuần không biểu cảm nhìn cô: “Cậu vừa ăn bánh của người khác à?”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Kiều Tỉnh Thời chỉ lắc đầu, mặc kệ hắn có nói gì, cô cũng lắc đầu tuyệt vọng, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

 

Từ trước đến nay, cô không chỉ ghét Hạ Tuần mà còn sợ tên k..hốn này. Vì vậy cô luôn cố gắng tránh ở một mình với hắn.

 

"Cậu đã ăn, tôi nhìn thấy cậu nuốt." Hắn bình tĩnh nói.

 

Đôi mắt Kiều Tỉnh Thời đỏ hoe, dường như đã ngấn nước.

 

"Hạ Tuần, giờ học sắp bắt đầu rồi, chúng ta quay lại lớp học nhé?"

 

Hạ Tuần nghĩ tới chiếc bánh bỏ đi tối qua, lòng càng thêm tức giận, hắn kéo Kiều Tỉnh Thời đến bên hồ bơi, nâng cằm cô nói: “Nhổ ra cho tôi.”

 

Kiều Tỉnh Thời hiểu rõ Hạ Tuần nên chắc chắn sẽ phải làm theo những gì hắn nói. Tuy rằng rất khó hiểu nhưng cô vẫn đè nén sự rụt rè trong lòng, làm theo chỉ dẫn, nhưng nôn ói hồi lâu vẫn không có gì được phun ra.

 

Hạ Tuần mất kiên nhẫn, một tay bóp miệng cô, tay kia duỗi ra hai ngón tay đẩy vào.

 

Kiều Tỉnh Thời bị kích thích đến mức nôn ra một ít. Cô đã gần một ngày không ăn gì, dạ dày lại bị hành hạ, khuôn mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm tái nhợt.

 

Nhưng Hạ Tuần lại rất hài lòng, lấy khăn giấy lau khóe miệng cô: “A Thời, tốt lắm.”

 

Kiều Tỉnh Thời ho, ngước lên nhìn hắn và nói: "Đồ điên."

 

Hạ Tuần cười: “Nếu đã biết tôi điên thì đừng chọc tôi, tôi nói nghiêm túc đấy.”

 

Chuông vào lớp vang lên, cô chủ nhiệm bước vào. Cô chủ nhiệm không hề hay biết gì chuyện vừa xảy ra trong giờ học và nở một nụ cười trên môi.

 

"Các em, trước giờ học, cô sẽ dành mười phút để thông báo cho các em một chuyện. Lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến. Hãy chào đón bạn ấy nhé."

 

Nói xong, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Sau đó, một chàng trai cao gầy, dáng vẻ thanh tú, sạch sẽ bước vào: "Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Thanh Duy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ke-bat-nat-lai-noi-loi-yeu/3.html.]

Nhiều cô gái nhỏ giọng xì xầm sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của nam sinh mới đến.

 

"Bạn cùng lớp Thẩm Thanh Duy, mời tìm một chỗ trống ngồi xuống."

 

Thẩm Thanh Duy gật đầu và đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Kiều Tỉnh Thời. Giọng nói trong trẻo của nam sinh kéo suy nghĩ của cô lại: “Tôi có thể ngồi đây được không?”

 

Kiều Tỉnh Thời sững sờ vài giây trước khi chậm rãi gật đầu. Vì cô bị cô lập nên trong lớp này cô không còn bạn nào nữa. Không ai chú ý đến ánh mắt đen tối của Hạ Tuần lúc này.

 

Cô chủ nhiệm nhìn Thẩm Thanh Duy tìm chỗ mới ngồi xuống, đang định mở sách ra dạy: "Được rồi, các em mở sách trang 17..."

 

*Ầm!*

 

Giọng nói của cô đột nhiên bị ngắt quãng, Hạ Tuần đột nhiên đứng dậy xoay người rời khỏi phòng học, trước khi bước ra ngoài, hắn liếc nhìn hai người trong góc nhưng không ai trong số họ nhìn lên.

 

Thẩm Thanh Duy đang hỏi Kiều Tỉnh Thời về sự khác biệt trong tài liệu giảng dạy.

 

Chủ nhiệm cau mày nhìn bóng lưng Hạ Tuần, chần chừ không nói, Hạ Tuần ngạo mạn và công khai hành động ngang ngược, nhưng cô không thể khiển trách hắn quá nhiều. Dù sao chú của hắn cũng là Hiệu trưởng của trường này, chưa kể ông nội hắn cũng không phải là người có thể đắc tội. Cô bình tĩnh lại và tiếp tục bài giảng như không có chuyện gì xảy ra.

 

Thẩm Thanh Duy vẫn chưa hiểu bài nên anh và Kiều Tỉnh Thời đã đọc một cuốn sách trong hai tiết học cuối cùng.

 

Khi chuông kết thúc giờ học điểm vào buổi trưa, Kiều Tỉnh Thời và không thể nhịn được nữa, nằm trên bàn và lấy một tay ôm bụng.

 

Thẩm Thanh Duy thấy vậy nhẹ giọng hỏi cô: “Cô không sao chứ? Đau bụng à?”

 

Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ của nữ sinh vang lên: “Ừm……”

 

Cô chậm rãi phát ra âm thanh bằng mũi và không còn sức để nói nữa.

 

Thẩm Thanh Duy không nói gì, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài mua thuốc.

Khi quay lại, cô là người duy nhất nằm một mình trong lớp.

 

“Cậu dậy đi, uống thuốc trước đi.” Anh vỗ nhẹ vào vai cô.

 

Khi anh rút tay lại, anh xoa xoa nó, vai của cô gái hơi gầy.

 

Kiều Tỉnh Thời từ từ ngồi dậy, cầm thuốc và nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Nhìn cô uống xong, Thẩm Thanh Duy nhìn đồng hồ, ấm áp nói: “Cậu có thể nghỉ ngơi một lát.”

 

Kiều Tỉnh Thời chậm rãi suy nghĩ, không hề nhận ra rằng người bạn cùng lớp mới này đã dõi theo mình suốt thời gian qua.

 

Giờ nghỉ trưa rất dài và vẫn chưa có ai quay lại lớp. Thẩm Thanh Duy liếc nhìn đôi mày hơi cau lại của nữ sinh, rồi đưa mắt nhìn vệt mồ hôi mỏng trên trán cô. Anh đứng dậy và hé mở cửa sổ bên cạnh.

 

Sau đó, anh dùng một tay đỡ đầu, đối mặt với cô, nhìn thấy lông mày nữ sinh chậm rãi giãn ra, anh nhếch môi mỉm cười.

Loading...