Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C1

Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:15:06
Lượt xem: 1,053

Cuối cùng kịch bản cũng đi đến hồi kết.

 

Tôi vui vẻ trở về nhà để ăn mừng, nhưng lại tình cờ nghe thấy con trai nói: "Ba ơi, chúng ta không cần phải diễn kịch với mẹ nữa đúng không?"

 

"Con muốn dì Hướng Hoan có thể xuất hiện một cách quang minh chính đại."

 

Ôn Dục đứng bên cạnh, trong ánh mắt là sự nhẹ nhõm mà tôi chưa từng thấy.

 

"Ừ, chúng ta không cần mẹ con nữa, có được không?"

 

Con trai tôi gật đầu thật mạnh.

 

Tôi quay người lại, ném món quà chúc mừng đi.

 

Lại cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

 

Vốn dĩ, chỉ là vì để cứu chồng và con gái tôi ở thế giới ban đầu——

 

Nên tôi mới tới nơi này làm nữ chính truyện ngược văn.

 

01

 

Tôi cầm bánh kem, đứng bên ngoài cửa phòng trẻ em.

 

Cánh cửa khép hờ không thể ngăn được những lời đối thoại bên trong.

 

"Ba ơi, sau này con sẽ không còn bị bệnh nữa phải không?" Giọng của con trai tôi, Ôn Nặc, vang lên.

 

"Ừ." Ôn Dục chỉ trở nên dịu dàng khi đối diện với Ôn Nặc, "Cốt truyện đã kết thúc, sẽ không còn rủi ro lệch khỏi quỹ đạo, nên con cũng không phải bị trừng phạt mà sinh bệnh nữa."

 

"Vậy còn dì Hướng Hoan thì sao?" Ôn Nặc hỏi dồn dập, "Tất cả là lỗi của mẹ, làm cho dì Hướng Hoan chỉ có thể lén lút xuất hiện!"

 

"Nếu không có mẹ, chúng ta sẽ không phải làm những việc không muốn."

 

"Ba cũng có thể ở bên dì Hướng Hoan một cách quang minh chính đại."

 

"Ba ơi, cốt truyện đã kết thúc rồi, ba có thể ly hôn với mẹ không?"

 

Bàn tay tôi bị dây đeo của hộp bánh siết chặt đến đau nhức. 

 

Trong túi quà còn có món đồ chơi lego phiên bản giới hạn mà tôi phải tìm kiếm suốt một tháng mới mua được.

 

Bên trong phòng trẻ em im lặng một lúc.

 

Ôn Dực dường như đang suy nghĩ.

 

"Được, ba sẽ ly hôn với mẹ con."

 

"Hôm nay là sinh nhật con mà, để vài ngày nữa ba sẽ nói với mẹ con."

 

 

02

 

Tiếng reo hò của Ôn Nặc qua khe cửa lọt vào tai tôi.

 

Toàn thân tôi lạnh toát.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/huong-toi-tuong-lai/c1.html.]

Tám năm trước.

 

Để cứu chồng và con gái khỏi vụ tai nạn giao thông, tôi đã đồng ý với yêu cầu của hệ thống xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngược tâm này.

 

Tôi phải tuân theo đúng cốt truyện và đi đến hồi kết.

 

Nếu có cốt truyện bị lệch so với ban đầu, hệ thống sẽ trừng phạt tôi.

 

Nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì gặp tai nạn ngoài ý muốn và bị ép rời khỏi thế giới này.

 

Khi cốt truyện diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ nhận được điểm thưởng, đồng thời chồng và con gái tôi sẽ tỉnh lại.

 

Tôi cũng không hẳn là một ký chủ xuất sắc.

 

Từ năm 19 tuổi, khi tôi gặp Ôn Dục, mối quan hệ của chúng tôi rất trắc trở.

 

Đến năm 22 tuổi, chúng tôi kết hôn và sinh ra Ôn Nặc.

 

Cuối cùng, khi đã đi được phần lớn cốt truyện, nam chính Ôn Dục vẫn chán ghét tôi.

 

Tôi bắt đầu thường xuyên bị bệnh.

 

Nghiêm trọng nhất là tôi không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì.

 

Ôn Nặc là đứa con do tôi sinh ra.

 

Nó cũng bị ảnh hưởng bởi sự trừng phạt, phải chịu đựng một phần mười nỗi đau của tôi.

 

Ôn Nặc khóc ngày khóc đêm, thân hình nhỏ bé ngày càng yếu đuối.

 

Tôi từng đối mặt với kết cục thất bại, rồi kể cho Ôn Dục nghe về sự tồn tại của hệ thống.

 

Nếu hắn rời bỏ tôi, tôi và Ôn Nặc sẽ phải ch.

 

Chỉ chờ khi cốt truyện đến hồi kết, chúng tôi mới có khả năng được giải thoát.

 

Khi ấy chỉ còn năm năm nữa thì cốt truyện mới kết thúc nên Ôn Dục mới bắt đầu kiên nhẫn ở bên tôi.

 

Thỉnh thoảng có cãi nhau thì tôi và Ôn Nặc sẽ cùng nhau bị bệnh.

 

Tôi cảm thấy có lỗi với Ôn Nặc, thằng bé rất hiểu chuyện, luôn ăn cơm, uống thuốc đúng giờ.

 

Dần dần, chúng tôi càng ngày gắn bó hơn.

 

Thế nhưng, vài ngày trước, hệ thống thông báo cốt truyện đã kết thúc.

 

Tôi đã kích động thông báo tin này cho Ôn Dục.

 

Từ nay về sau, chúng tôi không còn phải chịu sự trói buộc của hệ thống nữa, có thể tự do sinh sống.

 

Hơn nữa, tôi có thể chọn rời khỏi thế giới này, hoặc tiếp tục ở lại.

 

Nhưng vì lương tâm không muốn để mặc Ôn Nặc một mình, nên tôi quyết định ở lại đến khi thằng bé trưởng thành.

 

Thế nhưng hiện thực đã giáng một đòn tàn khốc vào lương tâm của tôi.

 

 

Loading...