Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hương Cỏ Như Xưa - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-09-28 23:42:25
Lượt xem: 1,481

Đêm đó, Sở Ninh Hòa đến cung của ta.

 

"Thẩm Quý phi vừa khóc ở chỗ ta cả đêm."

 

Ta khẽ cười, vấn đề lớn nhất trong đời của Thẩm Thành Vân chính là xấu xa mà lại ngu ngốc, lúc này đến khóc với Sở Ninh Hòa, chẳng lẽ hắn sẽ đứng ra làm chủ cho nàng sao?

 

"Ta đã chuẩn bị xong rồi." Ta nói nhàn nhạt: “Ta sẽ đi Bắc Khương."

 

Ta cảm nhận được hơi thở của Sở Ninh Hòa khựng lại trong thoáng chốc, hắn khẽ nói: "Nhược Nhược..."

 

"Đủ rồi." Ta nhẹ giọng đáp: “Đừng nói thêm gì nữa."

 

Hắn không cam lòng.

 

"Nhược Nhược..."

 

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Ta quay lại nhìn hắn: “Ngươi muốn nói rằng người ngươi yêu từ trước đến giờ luôn là ta."

 

Ta cắt ngang lời hắn, khiến hắn ngây người.

 

"Ta biết, ta luôn biết, nhưng mà..."

 

Trong nụ cười của ta mang theo nét buồn bã.

 

"Nhưng điều đó có nghĩa lý gì?"

 

"Ngươi yêu ta, điều đó có nghĩa là trong phạm trù tình cảm, ta là người hợp ý ngươi nhất."

 

"Nhưng ngươi là hoàng đế, khi tình yêu và quyền lực, và sự an nguy của ngươi mâu thuẫn, ngươi không phải người sẽ chọn tình yêu."

 

Sở Ninh Hòa im lặng.

 

"Ta biết ngươi đã làm gì, khi xưa ngươi đưa ta ra khỏi Đông Cung là để tránh cho ta bị Thẩm Thành Vân hãm hại thêm nữa, khi ta ngủ trưa, ngươi lén lút đến thăm ta, nhưng như vậy là chưa đủ."

 

Ta hít một hơi sâu, dùng cách xưng hô như thuở đầu gặp gỡ.

 

"Điện hạ... như vậy là chưa đủ, thật sự chưa đủ."

 

Sở Ninh Hòa nhìn ta, rất lâu sau, hắn khẽ nói.

 

"Khi xưa đưa nàng ra khỏi Đông Cung, là điều ta hối hận nhất."

 

"Nàng gặp Địch Hàn vào lúc đó, đúng không?"

 

Ta ngẩn ra một lát, rồi bật cười.

 

Hắn có thể tra ra chuyện này, cũng không khiến ta ngạc nhiên.

 

Nam Trần liên tục thất bại trên chiến trường là do vấn đề quốc khố và binh lực, nhưng Sở Ninh Hòa không phải kẻ ngốc.

 

Ngược lại, hắn là vị hoàng đế trẻ tuổi muốn xử lý hết những tích tụ sai lầm của thế hệ trước.

 

Sở Ninh Hòa nhìn ta im lặng, hắn biết ta đã thừa nhận.

 

"Ngươi đã yêu hắn?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/huong-co-nhu-xua/phan-11.html.]

"Không quan trọng." Ta thẳng thắn đối diện ánh mắt của Sở Ninh Hòa.

 

"Quan trọng là, ta không còn yêu ngươi nữa."

 

13.

 

Sở Ninh Hòa rời đi.

 

Đêm lạnh như nước, ta đứng trong sân.

 

Hậu cung của Nam Trần tất nhiên được bao quanh bởi những bức tường cao ngất, nhưng ta biết những bức tường ấy không thể cản được một người nào đó.

 

Huống chi, giờ đây sau thất bại của Nam Trần, quân Ngự Lâm cũng chẳng còn tinh thần, việc canh phòng ban đêm cũng lơi lỏng hơn.

 

Quả nhiên, ta mới đứng chưa đến nửa canh giờ, đã thấy một bóng người xuất hiện trên bức tường cung.

 

"Ngươi gan thật, cả hậu cung của Hoàng đế mà cũng dám đột nhập.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng, thiếu niên ngồi trên tường thành, mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống ta.

 

"Chuyện này thì có gì ghê gớm, ngay cả nữ nhân của hoàng đế ta cũng dám cướp."

 

Ta mỉm cười, ngước nhìn hắn.

 

"Địch Hàn, đời này của ta, Thẩm Nhược Nhược dù sống mong manh tựa cỏ lau, nhưng không phải là tài sản của bất cứ ai trong các ngươi."

 

Địch Hàn sững sờ, rồi dường như hiểu ra, hắn lúng túng xin lỗi.

 

"Ta không có ý đó."

 

Ta bước về phía hắn, Địch Hàn nhìn ta, ánh mắt hắn đầy chân thành.

 

"Theo ta về Bắc Khương đi."

 

"Từ lần đầu gặp nàng, ta đã thích nàng. Ở nàng có một sức mạnh yên tĩnh, như thể hút người ta vào. Ta chưa từng thấy điều ấy ở bất cứ nữ nhân nào khác."

 

"Đi cùng ta, hoàng cung Nam Trần không xứng đáng để nàng ở lại, huynh đệ ta đã lên ngôi, ta sẽ có tước hiệu, ta sẽ phong nàng làm vương phi..."

 

"Địch Hàn." Ta khẽ gọi tên hắn: “Ngươi nói đúng, hoàng cung Nam Trần không đáng để ta ở lại."

 

"Nhưng điều đó không có nghĩa là hoàng cung Bắc Khương xứng đáng để ta đến."

 

Sắc mặt Địch Hàn khẽ biến đổi.

 

"Ngươi rất tốt, mọi thứ đều tốt, nhưng ta sẽ không đi cùng ngươi."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Ngươi và Sở Ninh Hòa đều là con của đế vương."

 

"Tình cảm của các ngươi là thật, nhưng sự tàn nhẫn cũng thật."

 

Địch Hàn nhìn ta, ánh mắt sắc bén như dao. Hắn là một sát thủ tàn bạo, không phải là kẻ quân tử nhã nhặn, ta biết rõ điều đó. Ta biết mình đã khiến hắn phật lòng.

 

Nhưng ta không sợ hãi, đây là cuộc đời của ta, nếu phải lặp lại cuộc sống ở Bắc Khương như những gì ta đã trải qua ở Nam Trần, thì...

 

"Ngươi có thể g.i.ế.c ta."

 

Ta nói với Địch Hàn.

Loading...