Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hồng Lâu Mộng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:30:24
Lượt xem: 124

1

 

Ngay khi tiếng suona( kèn bầu) vang lên, tôi thấy mình đang mặc váy cưới, đội khăn trùm đầu màu đỏ, ngồi trên ghế sedan*.

 

(*Sedan được hiểu là loại xe 4 cửa, có 4 hoặc 5 chỗ ngồi, với trần xe kéo dài từ trước ra sau, ca-pô và khoang hành lý thấp hơn khoang chính, cùng với cách mở cốp hắt lên.

      Cre: google)

 

Trên tay tôi lúc này đang cầm một con gà mái, bên cạnh còn có một túi gạo nếp nhỏ.

 

Bên ngoài xe, tiền giấy bay tứ tung, tiếng khóc không ngừng.

 

Tại sao bọn họ lại than khóc trong một ngày trọng đại như thế?

 

Tôi cởi chiếc khăn trùm đầu đỏ ra, trên đó đột nhiên xuất hiện mấy dòng chữ đẫm máu:

 

[Bây giờ bạn là Tiết Bảo Thoa. 】

 

[Bởi vì bạn và Bảo Ngọc kết hôn khiến Đại Ngọc ch*t đi trong oán hận, Giả gia một nửa trở thành ác quỷ, còn lại cũng là xác sống. 】

 

Tôi nhớ rằng khi Tiết Bảo Thoa kết hôn với Giả Bảo Ngọc, anh ta đã bị gi*t trước khi lộ diện! Chuyện này được giấu kín với Lâm Đại Ngọc .

 

Ngày cưới không có tiếng “hỉ” mà chỉ có tiếng khóc.

 

Giả Bảo Ngọc ch*t trong nước mắt.

 

Đám cưới diễn ra cùng đám tang, thật kỳ lạ...

 

[Đây cũng không phải là “Hồng Lâu Mộng” ban đầu. 】

 

[Giả Bảo Ngọc ch*t vì tình , vì vậy những người yêu nhau sẽ không có kết cục tốt. 】

 

[Người bạn chuẩn bị kết hôn không phải là người sống.】

 

[Hãy nhớ, khi rời khỏi kiệu, linh hồn phải đi vào bằng chân trái và đi ra bằng chân phải】

 

Tôi nhéo mạnh vào đùi mình, đau quá, đây không phải là mơ!

 

Tôi chỉ nhớ giây cuối cùng khi tôi ở nhà chơi đĩa game có tên “ Hồng Lâu Mộng ” mà tôi nhặt được trong ngõ.

 

Mười hai thanh nữ(cô gái ưu tú nhất) trong *Hồng Lâu Mộng đều có mạch truyện độc lập.

(*Tiểu thuyết của Tào Tuyết Cần)

 

Giây tiếp theo, tôi thực sự xuyên không vào Tiết Bảo Thoa.

"Cô dâu, xin hãy xuống khỏi ghế kiệu!"

 

Một người phụ nữ có nước da như sáp mở tấm rèm ra, nở nụ cười rộng đến tận mang tai.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.

 

Hai bên chiếc kiệu có hơn chục con búp bê giấy khổng lồ mặc trang phục màu hồng và xanh lá cây.

 

Trên tay mỗi con búp bê đều cầm một chiếc đèn lồng trắng.

 

Có một người giấy không có mặt, đầu chỉ in chữ "Minh" đỏ tươi!

 

"Đừng bỏ lỡ thời cơ, cô dâu, xuống nhanh lên!"

 

Người phụ nữ đứng phía trước đột nhiên vặn người với tư thế cực kỳ quái đản, thò đầu vào trong xe. Đôi mắt xanh lóe lên ánh huỳnh quang lạ lùng và quyến rũ:

 

"Đừng ở trong xe! He he! Ra ngoài nhanh lên! He he he!"

 

Toàn thân tôi run rẩy, lúc định bước ra, tôi lại nghĩ đến những quy tắc vừa nãy trong đầu.

 

[Khi bước ra khỏi kiệu, phải đi vào bằng chân trái và đi ra bằng chân 

phải! 】

 

Cái cổ vươn dài của mẹ chồng quấn quanh chiếc kiệu như con rắn, càng lúc càng siết chặt:

 

"Làm sai sẽ chết! Hehehehe!"

 

Không gian trong xe bắt đầu vặn vẹo, biến dạng, tôi bị ép mạnh đến không thở được, đành nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng bước chân trái ra ngoài!

 

Mẹ chồng trợn mắt, một làn khói xanh bốc lên, bà hét lên rồi biến thành chiếc lá tre bỏ chạy.

 

Thân thể của con rối giấy phút chốc bị rơi ra thành từng mảnh.

 

Ngay khi tôi nghĩ đã an toàn, trong không khí xuất hiện vài dòng chữ đỏ tươi:

 

[Chào mừng đến với Giả gia! Trò chơi chính thức bắt đầu! 】

 

[Cánh cửa bên dẫn đến địa ngục! Hãy chắc chắn đi vào bằng cửa chính! 】

 

[ Một nửa số người ngồi trước sảnh là ma, đồ uống trong tay họ là súp Mạnh Bà. 】

 

【 Chú ý! Người đeo ngọc là người chết, người đeo hoa là người sống. 】

 

[Khi bạn gặp ai đó đeo hoa, hãy nói sự thật! 】

 

[ Gặp người đeo ngọc, lập tức rút chiếc trâm vàng ra và đập nát viên ngọc trên n.g.ự.c đối phương! 】

 

[Để phá vỡ bùa chú, lấy một nắm gạo nếp rải xuống đất sau khi vào Giả gia. 】

 

[Khi bà mối đưa bánh bao sống và hỏi bạn là "sống" hay " chín", phải trả lời

 " chín"! 】

 

[Khi bạn gặp một người phụ nữ chân không chạm đất, lập tức tạt m.á.u gà vào cô

 ta! 】

 

[Gà gáy ,ma quỷ sẽ tản đi! Nếu cần thiết, bạn có thể cởi túi vải trên đầu gà mái nhưng nó chỉ sử dụng được một lần! Cần phải chắc chắn rằng thứ bạn đang cầm là một con gà mái! 】

 

[Đặt chà là đỏ và đậu phộng dưới gầm giường tân hôn, trước mặt con gà trống ở đầu giường, nó sẽ giúp bạn ăn thịt người giấy nhỏ gây rối trong phòng tân hôn. 】

 

【 Cuối cùng! Tìm Lâm Đại Ngọc! Đưa cô ấy ra khỏi Giả gia! 】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hong-lau-mong/chuong-1.html.]

2

 

Tôi nhìn thấy hai con sư tử đá ở cổng Giả gia, răng nanh cùng móng vuốt của chúng xòe ra, chứa đầy xương.

 

Tiếp đó là những viên gạch đá đẫm m.á.u được bao phủ bởi da người .

 

Đột nhiên, cửa mở, mấy cô hầu gái mặc áo trắng từ trong sương mù bước ra, trên đầu họ có sừng, nụ cười cứng ngắc đi về phía tôi.

 

"Giờ lành đã điểm ! Cô dâu, xin hãy vào bằng cửa phụ!"

 

Cửa phụ?

 

Tôi nghĩ lại những quy tắc đó.

 

[Cửa phụ dẫn đến địa ngục, hãy nhớ đi vào từ cửa chính! 】

 

Tôi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, ôm con gà mái định bước vào bằng cổng chính thì bị người giúp việc nắm chặt tay.

 

[Cô dâu phải vào bằng cửa phụ! 】

 

Họ lắc mắt,giọng nói khàn khàn, như thể phát ra nghĩa trang.

 

Lòng bàn tay tôi siết chặt lại, tôi cố gắng hết sức để giật tay ra, nhưng nó không hề cử động.

 

Những người giúp việc này hoàn toàn phớt lờ sự phản đối và kéo tôi sang cửa phụ!

 

Đúng lúc tôi sắp bị kéo vào cửa phụ thì con gà mái trong tay tôi bỗng trượt xuống, biến thành hai con gà giống hệt nhau bò quanh trên mặt đất.

 

[Gà gáy, ma quỷ sẽ tản đi! Nếu cần thiết, bạn có thể cởi túi vải trên đầu gà mái nhưng chỉ sử dụng được một lần! Cần phải chắc chắn rằng bạn đang cầm một con gà mái! 】

 

Tôi ch*t lặng nhìn hai con gà giống hệt nhau trước mặt !

 

Con gà mái tôi vừa cầm rốt cục là con nào?

 

Những người giúp việc đột nhiên hét lên, nhãn cầu họ nổi gân xanh, bàn tay đang nắm lấy tôi biến thành móng cừu phủ đầy lông trắng, quấn chặt lấy tứ chi tôi.

 

Nửa bàn chân của tôi đã bị kéo vào cửa phụ.

 

Khi đến gần cửa phụ, tôi dường như nghe thấy tiếng gầm của những linh hồn ma quỷ từ địa ngục.

 

Xong rồi! Xong rồi!

 

Mình không nên vì lợi lộc nhỏ trước mặt mà lựa chọn bừa bãi!

 

Vào thời điểm quan trọng này, tôi cuối cùng cũng nhớ tới gạo nếp giấu trong tay áo.

 

Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để lắc ống tay áo của mình.

 

Gạo nếp tràn ra thu hút hai con gà đến mổ.

 

Một con gà nhảy lên tay tôi, tôi đã nhìn thấy chiếc vòng thắt nút quanh cổ nó liền liều mạng tiến về phía trước kéo tấm vải đỏ che phủ nó ra.

 

Không có lược, đó là một con gà mái!

 

Gà mái đột nhiên kêu chói tai!

 

Những người giúp việc bật ra như bị điện giật, rú lên đau đớn rồi biến thành một khối nước đen.

 

Con gà mái sau đó nhảy vào cửa phụ biến mất.

 

Tôi xấu hổ đứng dậy, cầm lấy gạo nếp trong tay bước vào cửa chính, sương trắng đột nhiên dâng lên quanh người, tôi không thể nhìn thấy ngón tay mình.

Trong sương mù, tôi nghe thấy một tiếng kêu xé lòng.

 

"Anh trai yêu quý của em, anh trai yêu quý của em~"

 

Mỗi bước đi, trái tim tôi như bị xé toạc, mắt không kìm được mà tuôn ra những giọt máu.

 

Lúc này trước mặt tôi xuất hiện một dòng chữ đỏ tươi:

 

[ Bịt tai bằng gạo nếp có thể ngăn chặn âm thanh của ma quỷ và xua tan sương mù, đồng thời nó cũng giúp đánh đuổi tất cả yêu quái trước mặt bạn! 】

 

Sau khi nhét một nắm gạo nếp vào tai, tiếng kêu thảm thiết kia không còn vang lên nữa, m.á.u và nước mắt cũng ngừng rơi.

 

Tôi rắc chỗ xôi còn lại dưới đầu gối, đôi chân chợt trở nên khỏe mạnh để đứng dậy.

 

Sương mù tan đi, hiện ra trong tầm mắt là đại sảnh cao tràn ngập đèn lồng trắng.

 

Giả Nguyên Xuân và bà Giả nghiêng cổ, lè cái lưỡi dài, ngồi trên ghế với khuôn mặt tái nhợt, phía sau họ có mười hai chiếc ghế.

 

Thanh Văn , Vương Hi và những người khác giống như những con rối, ngồi trên ghế, khuôn mặt trắng bệch, không một chút máu, không ngừng lặp lại câu nói:

 

"Mười hai cô thanh nữ!"

 

"Mười hai cái ghế!"

 

“Ngồi cao trước sảnh chính, chân không chạm sàn, lưng không tựa ghế!”

 

"Hắn bất lực! Hắn vô hồn!"

 

"Rốt cuộc thì đó là Hồng Lâu Mộng!"

 

Một, hai... Hả? Hai người mất tích?

 

Tôi thấy ở giữa có hai chiếc ghế trống.

 

Bà Giả chợt vặn cổ,cười khúc khích:

 

"Mười hai màn! Chỉ có con và Bảo Ngọc!

 

"Giờ lành đã điểm!"

 

Tôi không tự chủ mà quỳ xuống, một mùi m.á.u tanh hôi liên tục phát ra phía sau lưng.

" Thiếu gia đến rồi!"

Loading...