Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÔN LỄ ĐEN TỐI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:29:35
Lượt xem: 1,784

“Nếu tôi nói cho anh ấy biết, ba mẹ vợ của anh ấy là giả, anh ấy cũng không quan tâm sao?”  

 

Bước chân tôi chững lại, quay đầu nhìn anh ta.  

 

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt của anh ta, lạnh lùng và u ám.  

 

Tôi bị sự ghét bỏ và chế nhạo trong mắt anh ta làm cho đau đớn.  

 

Anh ấy không biết gì cả.  

 

Anh ấy không biết, lý do tôi lấy Hà Tiêu,  

 

chỉ là muốn dùng cách của mình, thay cha lấy lại công bằng.  

 

4  

 

Tôi là đứa trẻ mà cha tôi nhặt được bên cạnh bãi rác.  

 

Ông là một công nhân vệ sinh, những năm trước khi làm việc ở công trường đã bị thương ở chân, đi lại tập tễnh, không còn ông chủ nào muốn thuê ông nữa.  

 

Ông đơn độc lang thang trong thành phố, rồi bên cạnh thùng rác, phát hiện ra tôi đang thoi thóp.  

 

Ông học cách làm một người cha, trong đống đổ nát, đã cho tôi một mái ấm.  

 

Ông cõng tôi đi quét đường, không có tiền mua sữa bột, đành nấu cháo gạo cho tôi ăn.  

 

Ông còn nói, tôi là món quà trời ban tặng cho ông.  

 

Cuối cùng, tôi cũng giống như bao đứa trẻ khác, lớn lên.  

 

Đêm trước ngày khai giảng tiểu học, ông đưa tôi đến trung tâm thương mại,  

 

mua quần áo, mua cặp sách, mua đồ dùng học tập cho tôi.  

 

Ông đếm từng tờ từng tờ tiền, khuôn mặt đen nhẻm hiện lên nụ cười.  

 

Ông nói người khác có gì, tôi cũng phải có.  

 

“Phải ăn mặc đẹp đẽ, mới không bị người khác coi thường.”  

 

Khi đó tôi không hiểu ý nghĩa câu nói này.  

 

Nhưng rất nhanh, tôi đã hiểu ra.  

 

Ngày Nhà Giáo hôm đó, chỉ có tôi là không mua quà cho cô giáo.  

 

Chỉ có tôi là ngắt vài bông hoa dại đẹp bên đường.  

 

Nhưng chưa kịp đưa, Tiểu Bàn đã cười và giật lấy hoa trong tay tôi, ngửi một cái, rồi ném chúng xuống đất, giẫm nát bét.  

 

“Thứ đồ rẻ mạt như vậy, mày cũng nghĩ ra được.”  

 

“Nhà mày nghèo như vậy, không bằng ra đường mà ăn xin đi!”  

 

Sao cậu ta có thể nói ra những lời này chứ?  

 

Cậu ta đã hạ thấp công sức và nỗ lực của cha tôi xuống thành vô nghĩa.  

 

“Mày câm miệng!”  

 

Cậu ta không nghe tôi, ngược lại càng đắc ý: “Mày và cha mày, nên đi đến chỗ bọn ăn mày nên đến!”  

 

Tôi bịt miệng Tiểu Bàn lại, tôi muốn cậu ta đừng nói nữa.  

 

Nhưng cậu ta lại đá vào bụng tôi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hon-le-den-toi/chuong-2.html.]

 

Đó là lần đầu tiên tôi bị đánh.  

 

Đau đến mức nước mắt tôi trào ra.  

 

“Cô Ngô ơi! Tiểu Dương đánh người kìa!”  

 

Tôi muốn nói không phải đâu, là cậu ta đánh tôi trước.  

 

Nhưng Tiểu Bàn không cho tôi cơ hội nói, cậu ta quật ngã tôi xuống đất, ngồi trên người tôi, bắt đầu đánh tôi.  

 

Cô giáo chậm rãi đến, tách chúng tôi ra, rồi gọi phụ huynh.  

 

Cha của tôi, bị người ta chỉ vào mũi, chửi là đồ nhặt rác.  

 

Ông không phản bác, chỉ cười hì hì xin lỗi người đàn ông đó.  

 

Ngay lúc này, tôi mới nhận ra, người và người không giống nhau.  

 

Trong mắt họ, nghèo là tội ác nguyên thủy.  

 

Cô giáo bảo chúng tôi bắt tay giảng hòa.  

 

Tôi không muốn cha phải cười như vậy, nụ cười của ông thật xấu xí.  

 

Vì thế tôi liền chìa tay ra trước về phía Tiểu Bàn.  

 

Nhưng cha của Tiểu Bàn lại nói: “Bắt tay gì chứ? Con bé này giống như gã nhặt rác đó, toàn thân đều là vi khuẩn! Bẩn c.h.ế.t đi được!”  

 

Cha tôi đột nhiên nổi giận, nắm lấy tay ông ta, bắt ông ta xin lỗi tôi.  

 

Cha của Tiểu Bàn hất tay ông ra, khuôn mặt đầy biểu hiện sự khinh miệt: “Xin lỗi á?”  

 

“Hạng người như các người, chính là bọn sâu mọt của xã hội!”  

 

“Ông đây một tháng đóng vài nghìn tệ tiền thuế, đều bị đem đi nuôi các người!” 

 

“Mày sống được đến bây giờ, đều nhờ công tao đấy! Mày còn muốn tao xin lỗi?”  

 

Nước bọt của ông ta b.ắ.n đầy lên mặt tôi.  

 

Còn cha tôi thở hổn hển, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi nắm lấy nắm đ.ấ.m đang siết chặt của ông: “Cha ơi con đói rồi, chúng ta về nhà được không?”  

 

Ông khựng lại, cúi đầu nhìn tôi.  

 

Tôi mỉm cười với ông.  

 

Ông nới lỏng nắm đấm, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Được.”  

 

Trên đường về nhà, cha không trách mắng tôi.  

 

Ông chỉ bảo tôi: “Dương Dương à, chúng ta phải học hành chăm chỉ, sau này mới trở thành người được người khác kính trọng.”  

 

Tôi muốn ông cũng được người khác kính trọng.  

 

Tôi muốn ông, có thể ngẩng cao đầu, ngồi trong nhà hàng sạch sẽ.  

 

Tôi muốn ông, khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.  

 

Nhưng tất cả những điều này, không cái nào thực hiện được.  

 

Ông đã chết. 

 

Loading...