Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOAN NHAN - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-15 22:18:53
Lượt xem: 3,363

Dọn bát đũa xong, ta tiếp tục xem sách. Mã gia bước vào, thấy ta đang đọc sách thì trêu chọc:

 

"Hoan Nhan đã biết đọc sách rồi sao? Học được bao nhiêu chữ rồi?"

 

Ta vui mừng đáp: "Ta đã học được năm trăm chữ, à không, năm trăm lẻ hai chữ."

 

"Tiểu Hoan Nhan thật giỏi!" Mã gia cười nói.

 

Đại nhân nói với Mã gia: "Ta cứ nghĩ nó sẽ bỏ cuộc giữa chừng, không ngờ lại kiên trì như vậy."

 

Mã gia gật đầu: "Con bé này không ngu ngốc, chỉ là quá cố chấp thôi."

 

Đại nhân mỉm cười nói: "Như vậy cũng tốt, người không cần quá phức tạp."

 

Ta vốn không nghĩ mình giỏi, nhưng đại nhân đã khen ta, vậy thì chắc chắn ta là người tốt.

 

05

 

Tết năm ấy, đại nhân đi chúc Tết Lưu tri phủ.

 

Ta cũng theo sau đại nhân hầu hạ.

 

Đây là lần đầu tiên ta vào phủ thành. Phủ thành thật lớn, phủ đệ của tri phủ đại nhân cũng lớn, hơn nữa rất xa hoa.

 

So với nhà đại nhân, ngài thật quá nghèo. Không ai biết rằng áo lót của đại nhân đã rách, đêm qua ta vừa vá lại cho ngài.

 

Trong phủ Lưu gia hôm nay có rất nhiều người. Ta theo sau đại nhân hầu hạ, lúc đại nhân nói chuyện, ta đứng chờ ngoài sân.

 

Ta nghe một bà mụ nói về đại nhân của ta, liền lén tiến lại gần nghe.

 

Bà mụ nói: "Tiêu đại nhân và tiểu thư nhà chúng ta đứng cạnh nhau thật là một đôi trời sinh. Nếu định hôn sự bây giờ, cuối năm là có thể thành thân."

 

"Mọi thứ đều tốt, chỉ có xuất thân là không ổn. Nghe nói khi cậu ta mới sinh ra, cha cậu ta say rượu đánh c.h.ế.t người, bị hầu phủ trục xuất. Cậu ta và mẹ không biết đã sống sót thế nào."

 

Đây là lần đầu tiên ta nghe về thân thế của đại nhân.

 

"Đúng là đáng nể, tự mình thi đỗ trạng nguyên, lại sắp có lão gia nhà ta làm chỗ dựa, tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng."

 

Đại nhân thật đáng thương.

 

Ta buồn muốn khóc, cúi đầu đứng tựa vào tường. Bất ngờ, một nha hoàn tầm tuổi ta đứng trước mặt ta.

 

"Ngươi là nha hoàn thân cận của Tiêu đại nhân? Tết này ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

 

"Mười một." Ta đáp.

 

"Nếu vậy, cầm lấy gói đồ này mà giao cho đại nhân nhà ngươi. Giữ cẩn thận, nếu thiếu mất thứ gì, ta lột da ngươi!" Nha hoàn nói.

 

Ta nhìn đồ nàng đưa, vội vàng đẩy trả lại:

 

"Nếu ngươi muốn đưa cho đại nhân, hãy tự đưa cho ngài. Đại nhân nhà ta nói, không cho phép ta nhận bất cứ thứ gì thay ngài."

 

Đại nhân từng dặn, ta là người của ngài, nếu ta nhận lễ vật, tức là ngài đã nhận lễ vật.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Chuyện này tuyệt đối không được xảy ra, nếu ta phạm phải, ngài sẽ không giữ ta lại nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoan-nhan/4.html.]

Ta không muốn rời xa đại nhân.

 

"Con nhãi ranh, ngươi có biết đồ này là của ai gửi cho đại nhân nhà ngươi không?"

 

Ta lắc đầu: "Không quan tâm ai tặng, ta cũng không được phép nhận thay."

 

Nàng ta dường như rất tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn ta rồi ôm đồ bỏ đi. Một lát sau, nàng quay lại với nụ cười tươi rói.

 

"Hoan Nhan, vừa rồi ta sai rồi. Tiểu thư nhà ta mắng ta, bảo rằng ngươi làm đúng."

 

"Ồ." Ta không biết tiểu thư nhà nàng là ai, nên nàng khen cũng chẳng có ích gì.

 

"Ngươi theo ta, tiểu thư nhà ta có chuyện muốn nói với ngươi, lần này không bắt ngươi mang đồ cho đại nhân đâu."

 

Ta không muốn đi, vì ta đã hứa sẽ đợi đại nhân ở đây.

 

Nhưng nha hoàn kia quá mạnh, nàng kéo ta vào viện, rồi ta gặp Lưu tiểu thư.

 

Nàng ấy rất đẹp, mặc chiếc váy lộng lẫy, cười hỏi ta rất nhiều chuyện về đại nhân.

 

Những gì có thể nói, ta nói. Còn những gì không thể nói, ta chỉ cúi đầu.

 

"Con nhãi kia, tiểu thư nhà ta hỏi, sao ngươi không trả lời? Ngươi câm rồi à?"

 

"Thật là đồ đầu gỗ. Tiểu thư nhà ta thích đại nhân nhà ngươi là phúc phận của hắn, ngươi làm nha hoàn mà không giúp đỡ, còn kéo lùi hắn lại!"

 

Ta kinh ngạc nhìn họ. Hóa ra vị tiểu thư mà bà mụ nhắc đến chính là nàng ấy.

 

Nhưng nàng không xứng với đại nhân nhà ta.

 

"Hoan Nhan!" Đột nhiên, từ cổng viện có người gọi ta, hình như là tiếng của đại nhân. Ta vội vàng chạy ra ngoài.

 

"Đại nhân, ta ở đây." Ta chạy đến bên cạnh đại nhân.

 

Đại nhân nhìn ta một lúc lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Đại nhân," ta kéo tay áo ngài, "trời đã muộn rồi, chúng ta về nhà thôi."

 

Lưu tiểu thư bước ra từ phòng, gọi một tiếng "Đại nhân", nhưng đại nhân không quay đầu lại.

 

Đại nhân đã từ chối hôn sự với Lưu gia.

 

Ta lén hỏi Mã gia vì sao, Mã gia đáp: "Đại nhân cảm thấy tiểu thư Lưu gia không có chừng mực, tính tình lại hung dữ. Chuyện còn chưa thành đã gọi ngươi vào trách mắng."

 

"Liên quan đến ta đấy." 

 

Mã gia gõ nhẹ vào đầu ta, nói: "Đúng vậy, nếu thành thân, e rằng ngày nào ngươi cũng bị bắt nạt thôi."

 

Ta cười khúc khích.

 

Đại nhân không lấy Lưu tiểu thư, ta cảm thấy rất vui, vì ta cho rằng vị Lưu tiểu thư ấy không xứng với đại nhân nhà ta.

 

Nhưng cuối năm nay, không những đại nhân không nhận được khen thưởng từ triều đình mà còn bị khiển trách.

 

Rõ ràng đại nhân làm rất tốt, vụ thu hoạch năm nay là vụ mùa có sản lượng cao nhất trong mười năm qua, dân chúng đều vô cùng kính trọng đại nhân, đến ta cũng được hưởng chút vinh quang từ đó.

 

Loading...