Chạm để tắt
Chạm để tắt

Họa mi ngừng hót - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-08 17:09:37
Lượt xem: 762

Khi lướt xem video, tôi thấy một người mẹ đang phàn nàn về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình và thời kỳ phản nghịch của con trai.

Bên dưới có một bình luận, hơn vạn lượt like: [Bữa tối dưới ánh nến với ông xã thân yêu] #hìnhminhhọa

Tôi nhấn vào xem, tuy rằng người đàn ông kia chỉ xuất hiện loáng thoáng nửa khuôn mặt cùng với ngón tay thon dài đang cầm điện thoại nhưng liếc mắt một cái tôi ngay lập tức nhận ra đó chính là chồng mình, đầu ngón tay cái anh ta có một chấm nhỏ màu lam sậm.

Tôi nghiệm ra là nhà mình bị trộm rồi.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Cô ta thế mà lại dám khoe khoang hạnh phúc mình trộm được trong sự đau khổ của người khác!

1

Hôm nay, con trai tôi đã đến trường mẫu giáo và tôi đang khá rảnh rỗi. Vậy nên, tôi nằm dài trên ghế sô pha lướt xem video.

Khi tôi lướt xuống từng người một, tôi không thể nhịn được cười, toàn buôn chuyện hấp dẫn.

Rồi tôi dừng tay trước video của một người phụ nữ, cô ấy đang phàn nàn về cuộc sống của mình, chồng chỉ biết chơi game không chịu làm việc, cũng không bao giờ chia sẻ việc nhà với cô ấy, con trai của cô ấy thì đang ở tuổi dậy thì, nổi loạn và đua đòi theo chúng bạn.

Một mình cô ấy phải làm tận ba công việc cùng lúc để chèo chống gia đình của mình nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh bị mọi người thường xuyên mắng nhiếc. Chỉ vì muốn chồng mình rửa bát, cô ấy nói con trai đưa miếng giẻ cho anh ta, anh ta liền chửi rủa vô cùng độc miệng.

Máu nóng nổi lên, tôi gõ ra mấy dòng bình luận: "Cô có thể nuôi sống ba người, chẳng lẽ còn không thể nuôi sống được một mình mình?! Ly hôn đi, cô duy trì cuộc hôn nhân địa ngục này để làm gì."

Rồi tôi tiếp tục kéo xuống để xem phần bình luận, tất cả đều là an ủi, khuyên nhủ hoặc thuyết phục cô ấy. Đột nhiên, giữa hàng ngàn bình luận đó, sự chú ý của tôi va vào một bức ảnh kèm theo dòng bình luận “Bữa tối dưới ánh nến với chồng yêu”.

Con người này, sao cô ta lại khoe khoang hạnh phúc của mình trước sự đau khổ của người khác như vậy? C.h.ó m.á thật!...

Tôi bấm vào hình ảnh để nhìn rõ hơn. Trong ảnh là một khung cảnh vô cùng xa xỉ với đồ ăn tinh tế và ngon miệng. Người chụp ảnh có vẻ đã rất cẩn thận để cho người xem không thấy rõ người đàn ông trong ảnh, cô ta chỉ chụp nửa khuôn mặt cùng với bàn tay đang cầm điện thoại. Bàn tay này không tệ, mảnh khảnh và trắng trẻo, các khớp xương cô cùng khác biệt.

Tôi tính thả cảm xúc cho bức ảnh thì đột nhiên tôi chồm người ngồi dậy, kéo điện thoại lại gần và phóng to ra để nhìn kỹ bàn tay của người đàn ông trong ảnh. Ở mép dưới của móng tay màu hồng có một nốt ruồi nhỏ màu xanh đậm to bằng hạt vừng nổi bần bật. Chồng tôi cũng có một cái y hệt.

Giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ khiến tôi nghẹt thở. Tôi tự nhủ với bản thân rằng Chu Đình chồng tôi không phải là loại người như vậy, anh ta rất yêu tôi, quan tâm tôi từng li từng tí và luôn hỗ trợ tôi trong sự nghiệp.

Khi tôi bị băng huyết sau sinh, anh ta đã bỏ hết công việc đứng canh cửa phòng mổ. Dù không tin vào thần phật nhưng đêm đó anh ta đã cầu nguyện cả đêm.

Sau khi hồi phục và xuất viện, sợ tôi bị trầm cảm sau sinh nên anh ta đảm nhận việc chăm sóc của con trai chúng tôi.

Bên ngoài anh là tổng tài bá đạo toàn năng, nhưng ở nhà anh ta lại tự tay mặc yếm, tự tay thay tã cho con, vệ sinh cho tôi trong thời gian ở cử. Thậm chí anh ta còn để tôi đứng tên tất cả các tài sản để tôi yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hoa-mi-ngung-hot/1.html.]

Tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân mình nhưng rồi vẫn trằn trọc suốt đêm. Chu Đình ôm chặt tôi vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, trong giấc mơ cũng nỉ non gọi tên tôi.

Dưới ánh trăng, tôi từ từ thức dậy, lần mò đến phòng giặt đồ, tôi lôi quần áo của anh ta ra khỏi giỏ, kiểm tra thật cẩn thận. Mặc dù cố hết sức để tin anh ta nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.

Chu Đình là một người đàn ông cực kỳ ngay thẳng, nghiêm khắc và cư xử đúng mực. Ngay cả quần áo bẩn cũng được anh ta phân loại và sắp xếp ngăn nắp, rất thuận tiện cho tôi trong việc tìm kiếm.

Áo sơ mi... không có gì

Áo khoác... không có gì

Quần... không có gì

Chắc chắn rồi, người chồng mà tôi đã lựa chọn cẩn thận như vậy sao có thể phản bội tôi chứ.

Tôi hài lòng và trở về phòng. Đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy ánh sáng nên tôi bước vào xem. Con trai tôi đang rón rén lấy cốc nước trên bàn.

"Nhất Bạch, trong phòng con không có nước sao?"

Tôi bước tới đỡ con trai, tay kia cầm ly nước đưa cho Nhất Bạch.

Con trai tôi đón lấy cốc nước bằng đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, nhấp một ngụm rồi thở dài thỏa mãn.

Thằng bé nói với tôi bằng giọng trẻ con: “Hết rồi mẹ ạ. Nhất Bạch vẫn còn khát nước, mẹ có thể rót cho Nhất Bạch một cốc nữa không?"

Sao vậy nhỉ? Trong phòng của con trai tôi được trang bị một máy lọc nước nhỏ, có thể sử dụng trong hai ngày cơ mà.

Sau khi thằng bé uống xong, tôi bế nó về phòng. Căn phòng màu xanh hơi bừa bộn, tôi không khỏi nhìn xuống con trai mình với vẻ trách móc.

Thằng bé không khỏi che mặt rống to: "Nhất Bạch không cố ý, Nhất Bạch muốn tìm đồ."

Nghe điều này, tôi hỏi con trai muốn tìm gì và cùng tìm với con.

Cuối cùng, đồ vật đó đã được tôi tìm thấy trong một kẽ hở của góc tương đối khuất. Nó dài và có màu hồng, và nó sẽ rung lên khi được nhấn công tắc.

Chỉ trong tích tắc, mặt tôi tối sầm lại.

Tôi kéo con trai đến trước mặt, nghiêm túc hỏi: "Con lấy cái này ở đâu?"

Tại sao một thứ như thế này lại ở trong phòng của một đứa trẻ năm tuổi?

Một phán đoán khủng khiếp đến với tâm trí của tôi ...

"Nhất Bạch lấy trong túi bố mà bố cũng không biết ạ"-Thằng bé cười hớn hở, khuôn mặt bầu bĩnh toát lên vẻ hồn nhiên của trẻ con.

Tất cả những linh cảm của tôi đều không phải không có cơ sở, rõ ràng nhà tôi đã bị trộm.

Tôi rũ bỏ những thứ bẩn thỉu trên tay, cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình và tỏ ra dịu dàng nhất có thể: "Hôm nay con có muốn ngủ phòng khác không? Mẹ ngủ cùng con."

Loading...