Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoa hồng rơi vào tay giặc - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:44:18
Lượt xem: 1,666

01

 

Cuối tuần, tôi lại một lần nữa đứng trước cửa nhà họ Khương.

 

Mang theo hai ly sữa hoa nhài xanh, ôm bài thi và bút ký đã in xong.

 

Khương Mẫn thích những cô gái dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng. Để theo đuổi hắn, tôi đã đóng vai cô gái ngoan ngoãn trong 5 năm.

 

Trước mặt người ngoài, tôi là Ân Âm quái gở và lạnh lùng, còn trước mặt Khương Mẫn, tôi là người nói năng dịu dàng.

 

Làm bạn của hắn nhiều năm như vậy, nhà họ Khương không ai là không biết tôi.

 

Tôi cùng Khương Mẫn leo núi giải sầu, cùng hắn trải qua mỗi dịp sinh nhật.

 

Cha mẹ Khương Mẫn xem tôi như con gái đỡ đầu, mỗi lần gia đình tụ họp đều gọi tôi đến. Ngay cả em trai cùng cha khác mẹ của Khương Mẫn... tôi cũng rất thân thiết.

 

Cuối tuần rảnh rỗi tôi thường đến nhà Khương Mẫn dạy kèm cho Khương Nhượng. Khương Nhượng nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi, đang học lớp 12.

 

Tôi học chuyên ngành ngoại ngữ, thường nhận dạy kèm IELTS và TOEFL cho học sinh cấp 2 và cấp 3.

 

Lúc ấy trong lúc vô tình dì Khương nhắc tới chuyện Khương Nhượng hơi kém tiếng Anh, tôi liền nói mình có thể dạy kèm cho cậu ấy.

 

Khương Mẫn nghe vậy cười rộ lên, ôm vai tôi như bàn bè tốt: “Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

 

Hắn quay đầu nói với chàng trai đang ngồi trên sô pha: “Khương Nhượng, thật may mắn cho em! Học phí dạy kèm một tiết của Ân Âm là 2.500 tệ đấy!”

 

Chàng trai được gọi tên nghe vậy ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào cậu ấy một tia sáng dịu nhẹ. Cậu ấy mặc áo khoác sáng màu, khuôn mặt trông trẻ con và sạch sẽ, ngại ngùng cười cười: “Làm phiền rồi.”

 

...

 

Nghe tiếng gõ cửa, dì Khương vội vàng mở cửa đón tôi vào: “Ân Âm, dì vừa cắt trái cây, lát nữa bưng vào phòng cho con.”

 

Tôi liên tục nói lời cảm ơn, nhưng tầm mắt của tôi đang không ngừng dấu vết tìm kiếm bóng dáng ai kia trong phòng khách.

 

Khương Nhượng từ trong phòng ngủ đi ra, giúp tôi cầm lấy túi tài liệu: “Hôm nay Khương Mẫn không có ở nhà.”

 

Tôi cảm thấy có chút mất mát, còn mạnh miệng cười nói: “Không sao, hôm nay tôi không tìm cậu ấy. Đề hôm trước cậu làm xong chưa?”

 

Đi theo Khương Nhượng vào phòng ngủ, bài giải của cậu ấy đang mở ra trên bàn.

 

Tôi vừa kiểm tra lỗi sai, không để ý thấy dì Khương đã vào. Dì bưng đĩa hoa quả đã cắt xong nói: “Ân Âm, con tới là được rồi, còn mua trà sữa cho Khương Nhượng. Lại khiến con tốn kém rồi.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Lúc này tôi mới nhớ tới mình mua hai ly trà sữa hoa nhài xanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hoa-hong-roi-vao-tay-giac/2.html.]

 

Đó vốn là mua cho Khương Mẫn, hắn thích hương vị đó nhất.

 

Nhưng với tình hình hiện tại, tôi chỉ có thể làm bộ thản nhiên đưa trà sữa cho Khương Nhượng: “Trên đường thấy tiệm trà sữa nên tiện mua thôi ạ.”

 

Khương Nhượng nhìn tôi một cái, không nhận.

 

Dì Khương ở bên cạnh trêu ghẹo: “Con xem, dạy kèm tiếng Anh cho con hao tâm tổn trí nhiều, còn mua trà sữa cho con nữa. Nếu lần tới thi không được hạng nhất, mẹ xem con còn mặt mũi nào gặp Ân Âm.”

 

Có dì Khương đáp lời, tôi thuận nước đẩy thuyền nhét trà sữa vào tay cậu ấy, híp mắt cười nói: “Cậu đừng khách khí nữa”

 

Lúc này cậu ấy mới nhận lấy.

 

Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy cậu ấy nhẹ giọng nói câu cảm ơn.

 

Chờ dì Khương đi rồi, Khương Nhượng mở túi ra, tiện tay cắm ống hút vào cốc trà sữa đưa cho tôi.

 

Khương Mẫn cũng không thích người em trai này lắm, có lẽ bởi vì cùng cha khác mẹ nên vốn dĩ Khương Mẫn đã không có thiện ý với Khương Nhượng.

 

Hắn nói cậu em này tính cách cổ quái, tính tình không tốt. Bình thường hay kết giao bạn bè với những người thuộc mọi tầng lớp xã hội, không có kiến ​​thức và kỹ năng.

 

Lúc đó tôi cứ tưởng Khương Nhượng là kẻ bắt nạt học đường và là một tay xã hội đen. Nhưng khi gặp nhau, tôi không thể liên tưởng được chàng trai trầm tính, nhút nhát này với chàng trai rắc rối mà Khương Mẫn hay nhắc đến.

 

Sau đó tôi thường xuyên tới nhà họ Khương chơi, Khương Nhượng sẽ lặng lẽ đọc sách và chơi game trong phòng ngủ của cậu ấy. Tôi nhắc đến chuyện này với Giang Mẫn, hắn lại thờ ơ: “Ồ, có lẽ nó đã lớn rồi.”

 

Tôi thấy buồn cười: “Cậu chỉ hơn em trai mình hai tuổi thôi.”

 

Có tin nhắn từ điện thoại của tôi, tôi mở ra và xem: [Đêm nay đừng quên có cuộc hẹn, cậu đã đồng ý mang crush của cậu đến.]

 

Tôi thích Khương Mẫn, ai cũng biết điều đó.

 

Tôi che điện thoại nhắn trả lời: [Một mình tôi đến thôi, hôm nay cậu ấy có việc.]

 

Bạn cùng phòng thở dài:  [Vậy chúng ta còn thiếu một người, chỉ có thể thành lập với một người lạ.]

 

Tôi ôm một chút may mắn cuối cùng, nhắn tin hỏi Khương Mẫn: [Hôm nay cậu không ở nhà sao? Có thể đi đến một nơi với tôi không?]

 

Khương Mẫn nhanh chóng trả lời tôi: [Hôm nay có thể không được, tôi sẽ đi chơi với cậu vào một ngày khác.]

 

Những người bạn của tôi bắt đầu điên cuồng kiếm người, tôi cũng hỏi xem trong danh sách bạn bè của mình ai có thời gian.

 

Khương Nhượng đang ở bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình đột nhiên nói: “Hay là... em đi cùng chị.”

 

 

Loading...