Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẸN ANH KIẾP SAU! - Ngoại truyện: Vương Viễn Thụy

Cập nhật lúc: 2024-09-13 13:15:52
Lượt xem: 288

Sau đám cưới, tôi cùng Khả An về Kinh Đô với nhóm của Trần đội trưởng.

Họ dẫn tôi trở về nhà cũ trước đây của ba mẹ, tôi ... cùng với 1 người nào đó.

Khi dọn dẹp qua xong nhà cửa, tôi dẫn Khả An đến nơi chôn cất ba mẹ tôi.

Đó là 1 nghĩa trang lớn, tuy không quá trang trọng nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác yên bình.

Nhưng tôi vẫnn không hiểu tại sao, đã gặp ba mẹ rồi mà trong lòng tôi vẫn còn 1 khoảng trống vô cùng lớn. Dường như tôi đã đánh mất 1 thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với mình rồi!

Trở về đến nhà, Khả An nhờ tôi đi mua đồ về để náu bữa tối.

Tôi thực sự không nhớ đường ở đây nhưng trong vô thức, tôi cảm giác như có ai đang dẫn mình đến 1 nơi nào đó vậy. Đến khi dừng lại, trước mặt tôi chính là 1 cửa hàng nhỏ, bán đầy đủ nhu yếu phẩm trong gia đình.

Nhìn thấy tôi đến, bà chủ quán già với vẻ mặt hiền hậu nhìn tôi với ánh mắt hết sức ngạc nhiên như muốn hỏi "con thực sự là Viễn Thụy sao".

Tôi tiến vào quán, bà chủ hồi thần lại hỏi tôi muốn mua gì có thể tự lựa.

Tôi vừa chọn những món cần thiết vừa nghe giọng nói ấm áp nhưng lại mang phần nghẹn ngào, xót xa vang lên bên tai:

"Viễn Thụy à, con biết 6 năm con mất tích Dĩ Thuần đã buồn như nào không?

Con bé mỗi ngày đều dành thời gian đến đây, mỗi lần cô hỏi con đâu, nó đều bảo lần sau sẽ đến nhưng tất cả đều là đến 1 mình.

Con bé vẫn luôn đợi con suốt 6 năm qua, ngày nào cũng đế nơi 2 đứa hay đến nhưng lúc đó chỉ còn lại mình nó..."

Nhược Dĩ Thuần.

Lại là cái tên đó. Tại sao ai cũng nhắc với tôi về cái tên đó chứ? Nhưng mỗi lần nghe họ nói, tôi như cảm nhận đuojwc mọi người đều đang muốn nói với tôi rằng... cô ấy vô cùng quan trọng với tôi.

Gác lại những suy nghĩ đó, tôi nhặt nhanh những thứ cần thiết rồi chào bà chủ 1 tiếng liền quay người về nhà.

Trời mưa khá to, tôi cũng không mang dù nên đành chạy không về.

Ăn tối xong xuôi, tôi cũng lên phòng nằm nghỉ.

Dù có thể chất khỏe mạnh, về đã lập tức thay bỏ quần áo ướt nhưng hôm sau tôi vẫn bị sốt cao đột ngột.

Trong cơn mê, tôi thấy bóng dáng của 1 người con gái xinh đẹp đang nằm ngủ ngoan ngoãn trong lòng 1 người con trai.

Cô ấy dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào lồng n.g.ự.c người con trai ấy. Còn anh ta thì nhẹ nhàng ôm lấy cô, vòng tay siết chặt hơn 1 chút, giam cô trong lòng mình.

Sau đó, anh ấy hơi cúi đầu xuosng, cằm để tì lên mái tóc cô, nhỏ giọng nói:

"Sau này anh sẽ mãi là của duy nhất mình em"

Lúc này, khung cảnh chuyển đến là toàn bộ quá trình làm việc và nghỉ ngơi cùng với các đồng đội.

Rồi đến tiệc cầu hôn diễm lệ với tông xanh lam và trắng đan xen, người con trai từ từ nắm lấy tay cô gái, dẫn cô bước vào trong ánh mắt của tất cả người thân và bạn bè.

Họ hoàn thành việc cầu hôn trong sự chúc phúc của mọi người.

Anh ấy cúi xuống, kàn giọng nói nhỏ bên tai cô:

"Sau này anh sẽ biến em thành cô dâu đẹp nhất"

Cô ấy cũng mỉm cười đáp lại:

"Được"

Mọi người xung quanh nhìn cảnh này đều nói to hướng về phía chúng tôi:

"Viễn Thụy, Dĩ Thuần, 2 người thật đáng ghét..."

[...]

Nghe thấy 2 cái tên này tôi lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê.

2 cái tên này...

Viễn Thụy...

Dĩ Thuần...

Đúng rồi. Điều quan trọng mà tôi đã quên mất chính là cô ấy...

Cô ấy là người tôi đã từng yêu nhất và vẫn luôn yêu nhất...

Nhưng bây giờ cô ấy đang ở đâu chứ?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức bật dậy, mặc lại quần áo ra ngoài tìm đến chị Hạ.

Cố ấy là người thân thiết nhất với Thuần Thuần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hen-anh-kiep-sau/ngoai-truyen-vuong-vien-thuy.html.]

[...]

Trong xe...

"Chị Hạ, chị cho em biết Dĩ Thuần ở đâu đi"

Hạ Chi thở dài, tình duyên kiếp này đã đứt rồi, biết tìm bao lâu mới thấy đây. 1 lúc sau, cô mới cất tiếng:

"Thuần Thuần để lại cho em cái này, em xem trước đi. Xem xong chị sẽđưa em đi gặp em ấy."

Chị ấy mở túi lấy ra 1 tờ giấy có hoa văn xanh lam với chất liệu giày hơn giấy thường.

Bên trên đó là nét bút quen thuộc của người con gái tôi yêu sâu đậm.

Cô ấy viết gì nhỉ? Đau lắm... rất đau

" Gửi đến Vương Viễn Thụy yêu dấu của em.

Từ trước đến giờ luôn là anh viết thư cho em, lần này em viết cho anh rồi đó. Anh có vui không?

Đây là lá thư đầu tiên cũng là lá thư cuối cùng em có thể viết cho anh.

Khi anh đọc được nó thì em chắn chắn đã không còn rồi.

Anh hồi phục trí nhớ rồi sao? Vậy phải sống cho thật tốt biết chưa. Anh mà bỏ bữa, thức khuya là em sẽ giận anh đó, mãi mĩa không bao giờ cho anh dỗ em nữa đâu.

Anh cũng đừng buồn khi em ra đi. Đó có lẽ là do số phận rồi.

Khả An rất tốt, cô ấy đáng được hưởng những điều tốt đẹp.Anh phải đối xử thật tốt với cô ấy đó.

Em còn rất nhiều diều muốn nói với anh nhưng không còn thời gian rồi.

Em sẽ luôn đứng từ trong bóng tối nhìn anh ngoài ánh sáng, tỏa ra hào quang thật rực rỡ.

Phải sống thật tốt nhé, Viễn Thụy của em.

Nếu có kiếp sau, em mong người mình gặp đầu tiên trong thanh xuân chính là anh, tạm biệt, Viễn Thụy"

Đọc xong những dòng này, nước mắt anh đã rơi lã chã trên tờ giấy đó.

Tại sao anh không nhận ra cô chứ, anh đúng là đồ tồi phải không?

Để cảm xúc bình ổn lại 1 chút, hạ Chi đưa anh đến nghĩa trang mà lần trước anh đã đi thăm mộ ba mẹ.

Trên tấm bia cách chỗ ba mẹ anh không xa là hình ảnh người con gái anh từng dùng cả tính mạng để nang niu nhưng cũng dùng cả sự lạnh lùng của mình để cô c.h.ế.t tâm.

Cô ấy đã mất rồi...

Anh cũng mất cô rồi...

Dĩ Thuần à, lần này là anh sai hoàn toàn rồi phải không?

Rời khỏi nơi đó, tôi dùng giọng thỉnh cầu nói với chị Hạ:

"em nhờ chị 1 chuyện nhé. Nếu sau này em không tự làm được chị làm giúp em được không?"

"Chuyện gì?"

...

Ở lại với Khả An thêm mấy ngày, tôi dùng hết những gì mình có thể hiện tại để bù đắp cho cô ấy sau này.

[...]

Buổi chiều hoàng hôn 1 hôm nọ, tôi 1 mình đi trên bãi cát gần biển.

Nhìn hoàng hôn mà tôi từng thích nhất, hoàng hôn mà tôi từng cầu hôn người con gái mình yêu nhất...

Nó thật đẹp.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh 2 người 1 nam 1 nữ cùng nhau nắm tay đi dạo trên bãi cát, cùng nhau ngắm hoàng hôn, lòng tôi trở nên ê ẩm.

Nhớ lại mình đã sắp xếp xong mọi chuyện, giấy li hôn cùng Khả An tôi đã kí rồi, thư xin lỗi và mong cô ấy sống tốt cũng đã viết rồi, lòng tôi cũng nhẹ hơn phần nào.

Tôi từ từ đi về phía dòng nước biển mát lạnh mang ánh sáng hoàng hôn mà trở nên ấm áp kia mà dần dần chìm xuống.

Anh đi tìm em, Thuần Thuần của anh...

Sau khi tìm thấy tôi, tôi cũng sẽ được chôn cất ngay bên cạnh Dĩ Thuần vậy cũng được rồi.

Tìm được em rồi anh sẽ dùng cả jieeps sau bù đắp cho em...

Vương Viễn Thụy của em trở về tìm em, Thuần Thuần yêu dấu...

Loading...