Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[HỆ LIỆT] NHƯ Ý HÀNG MA -CHI CHUỘT QUỶ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:12:41
Lượt xem: 364

Trường tư thục cách xa, Diêu An bình thường mỗi tuần chỉ về nhà một lần. 

 

Mỗi lần Diêu Nhạc đến đón cậu đều mua cho cậu một chiếc bánh đường chế chắn cẩn thận lại.

 

Khi cậu ra khỏi trường, chiếc bánh đường vẫn còn nóng hổi. 

 

Đã đến giờ tan học, Diêu An ra khỏi trường tư thục. 

 

Diêu Nhạc liếc nhìn vết thương ở khóe mắt cậu hỏi: "Đôi mắt em bị làm sao vậy?” 

 

Diêu An quay mặt đi, giận dữ nói: "Không cẩn thận bị ngã." 

 

Diêu Nhạc biết cậu không nói thật, nhưng cũng không nói gì nữa. 

 

Ánh mắt của Diêu An bị Điền Kim Sơn, thiếu gia nhà họ Điền đánh trúng. 

 

Cậu ta luôn coi thường những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo này. 

 

Từ trước đến nay đã quen với việc bị bắt nạt.

 

Hai chị em đi bộ về nhà không nói một lời. 

 

Khi đi ngang qua một cánh đồng, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc, Diêu An bạo dạn nói thẳng: “Chị, đợi ở đây, em đi qua nhìn xem.” 

 

Diêu Nhạc chưa kịp ngăn cản, cậu đã bước vài bước vào đám lau sậy cạnh sườn núi. 

 

Diêu An đi theo tiếng động, nhìn quanh, nhưng không phát hiện được gì, đang định quay người rời đi thì một bàn tay đột nhiên từ trong đám sậy vươn ra, tóm lấy mắt cá chân của cậu. 

 

Diêu An giật mình trực tiếp ngã xuống đất. 

 

Lần này, cậu đã hoàn toàn nhìn thấy đó là gì, Điền Kim Sơn mặt đầy máu, ôm lấy cổ chân cậu hơi thở mỏng manh nói: "Cứu tôi, giúp tôi với." 

 

Diêu An vô thức đưa tay kéo hắn, nhưng sau đó mới nhớ ra mình bị hắn bắt nạt ở trường tư thục. 

 

Trong lòng cậu có một cuộc chiến giữa. 

 

Lúc này, cậu nghe thấy tiếng chị gái kêu: "Tiểu An! Mau về đi! Đã muộn rồi!" 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Cậu không kịp suy nghĩ nữa, đá bay tay Điền Kim Sơn, chạy về phía sườn núi.

 

Có lẽ Điền Kim Sơn tự mình ngã xuống, hoặc có thể là bị kẻ thù đánh. 

 

Nhưng đó không phải việc của cậu ấy, cậu chỉ đi ngang qua thôi, Diêu An nghĩ như vậy. 

 

Nhưng sau khi về nhà, cậu lại càng cảm thấy bất an hơn. 

 

Đêm hôm đó, đèn ở thôn Ngư Môn sáng rực, địa chủ Điền Sâm huy động gần một nửa dân làng ra ngoài tìm người. 

 

Phải đến nửa đêm, động tĩnh trong thôn mới dần lắng xuống. 

 

Khi cha Diêu ngáp dài quay lại, Diêu An vẫn chưa ngủ nên chào ông: "Cha, đã tìm thấy Điền Kim Sơn chưa?" 

 

Cha Diêu nhắm mắt lại nằm xuống giường. 

 

“Tìm được rồi, Điền gia tự mình tìm thấy trong đám lau sậy.” 

 

Diêu An lại hỏi: “Hắn thế nào?”

 

Cha Diêu nhìn hắn một cái: “Làm sao ta có thể nhìn thấy được? Điền gia đã che kín mít, chỉ nâng cậu ấy về nhà thôi."

 

"Sẽ ổn thôi." 

 

Nghe xong, Diêu An bàng hoàng trở vào nhà. 

 

Cha nói không có gì thì chắc chắn là không có gì. 

 

Cả đêm cậu không ngủ, ngày hôm sau khi đang giúp việc đồng áng, cậu suýt ngã xuống ruộng, bị cha mắng cho một trận. 

 

Hai ngày sau, Diêu An lại quay lại trường tư. 

 

Diêu Nhạc dẫn cậu đến cửa trường tư thục, nhét chiếc bánh kẹo trong tay vào tay cậu: “Em học chăm chỉ, một tuần sau chị sẽ đến đón em.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/he-liet-nhu-y-hang-ma-chi-chuot-quy/chuong-6.html.]

Một tuần đó, Diêu An không thể học tốt bởi vì cậu phát hiện ra rằng Điền Kim Sơn vẫn chưa đến trường. 

 

Mà một tuần sau, Diêu An cũng không đợi được Diêu Nhạc đến đón cậu về nhà. 

 

Hôm đó trời mưa rất to, Diêu An đội mưa trở về, vốn cậu muốn chất vấn chị gái mình, nhưng khi bước vào nhà, cậu lại thấy một tấm lụa đỏ chói. 

 

Còn cha thì đang nằm trên giường với vết loét ở chân. 

 

Cậu không tìm thấy chị gái mình. 

 

Chỉ ba ngày trước, cha Diêu đang làm công việc ở rìa cánh đồng, nhà họ Điền đã nhờ ông khiêng củi.

 

Cha Diêu vô tình bị một khúc gỗ nặng đập vào chân, khiến chân ông bị gãy ngay tại chỗ. 

 

Dù nhà họ Điền đã cho tiền nhưng cũng không đủ để chữa bệnh. 

 

Diêu Nhạc tức giận đến mức đi qua nói lý lẽ, nhưng đi lần này lại không bao giờ quay trở lại. 

 

Diêu An ngơ ngác hỏi mẹ đang đứng bên cạnh: “chị gái đâu?” 

 

Cha Diêu hét lên: “Con bé muốn tự mình sống tốt, còn quan tâm gì đến nó nữa?” 

 

Mẹ Diêu thở dài, kéo Diêu An bước ra ngoài nói: “chị gái con đã gả vào nhà họ Điền để xứng hỉ.” 

 

“Xung hỉ?” Diêu An không thể tin được. 

 

Mẹ Diêu nói: “Thiếu gia của nhà họ lần trước gặp khó khăn, nghe nói hắn hiện tại không sao, nhưng sức khỏe của hắn vẫn không tốt." 

 

“Nhà họ Điền thỉnh đại sư xem qua thì bảo phải cưới vợ xung hỉ mới tốt.”

 

“Chị gái con muốn gả, chúng ta cũng không thể ngăn cản được.” 

 

Diêu An cảm giác như trời sập: “chị gái nhất định sẽ không bằng lòng!” 

 

Cậu ấy biết tại sao chị gái lại đồng ý, chỉ khi chị đồng ý nhà họ Điền mới đưa tiền để chữa trị cho cha! 

 

“Kiệu đã đi được một lúc rồi.” Mẹ Diêu vỗ vai câun, “Nếu bây giờ con đi vòng qua con đường này, có lẽ con vẫn có thể nhìn thấy cô ấy.” 

 

Nói xong, Diêu An đi thẳng lên sườn núi chạy đi. 

 

Nhà họ Điền ở một thị trấn xa xôi, khi cậu một đường không ngừng nghỉ tới đó, thì cổ kiệu màu đỏ được đưa vào điền trạch. 

 

Điều cậu không ngờ là ngay khi chiếc kiệu bước vào, cánh cổng đã đóng chặt lại. 

 

Không chỉ vậy, cậu còn phát hiện bên ngoài nhà không có một tấc lụa đỏ nào treo, nhìn cũng chẳng giống đám cưới chút nào. 

 

Diêu An nghi hoặc ở bên ngoài đợi một lúc, không thấy có khách ra vào, hắn nhịn không được từ sân sau của nhà leo vào. 

 

Diêu An cẩn thận sờ đi vào sảnh chính, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên. 

 

Chị gái cậu, Diêu Nhạc, mặc váy cưới màu đỏ, bị trói ấn xuống đất. 

 

Đối diện cô chỉ có một cái bài vị. 

 

Tên của Điền Kim Sơn được viết trên đó. 

 

Điền Kim Sơn đã ch. ế. t rồi! 

 

Nhà họ Điền đã lừa chị gái gả để xứng hỉ, nhưng thực sự muốn lợi dụng chị gái mình để kết âm hôn với Điền Kim Sơn! 

 

Diêu An tức giận lao ra: “Chị ơi!”

 

Nhưng cậu ấy chỉ là một cậu bé mười tuổi mà thôi. 

 

Diêu An rất nhanh bị Điền gia ngăn cản, Điền Sâm từ trong đại sảnh đi xuống. 

 

Ánh mắt nham hiểm nhìn cậu: “Ngươi là Diêu An sao?” 

 

“Ngươi g.i.ế.c con trai của ta?” 

 

Diêu An kinh hãi, tức giận: “Tôi không có!” 

 

Điền Sâm giơ tay tát cậu một cái: “Có người chính mắt nhìn thấy ngươi chạy trốn khỏi đầm lau sậy, còn muốn kiếm cớ!”

Loading...