Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hãy làm chủ vận mệnh - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-16 22:51:02
Lượt xem: 452

Trong nhà hàng nhỏ nơi tôi làm việc bán thời gian, tôi đã chứng kiến ​​kết cục của một vụ cá cược.

 

Khuôn mặt thiếu nữ thanh tú rưng rưng nước mắt, cô ấy không ngừng cầu xin chàng trai bên cạnh, nhưng chàng trai có diện mạo đẹp trai kia lại không thèm nhìn cô ấy lấy một cái.

 

Tôi quay đầu đi, không định xen vào việc của người khác.

 

Nhưng ngay sau đó, một cuộc cá cược mới lại truyền vào tai tôi: “Úc thiếu gia, chúng ta lại đánh cược một vụ nữa nhé? Trình Tiểu Tiểu lớp 11 - 5, thế nào?”

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

Cho đến khi người có biểu cảm lạnh lùng kia đột nhiên cười, giống như ác ma nói nhỏ: “Được.”

 

Tôi vội vàng chạy đến sau bếp, gọt vỏ khoai tây, khóe miệng gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện.

 

1

 

“Tiểu Tiểu! Ngày mai gặp!”

 

Tôi nhìn bóng dáng Lý Hân Duyệt chạy nhảy, thản nhiên mỉm cười nói: “Ngày mai gặp.”

 

Tôi tên là Trình Tiểu Tiểu, là một học sinh trung học, có thành tích học tập tốt, ít bạn bè. Cũng giống như rất nhiều học sinh trung học trải qua cuộc sống trung học nhàm chán nhưng rất phong phú.

 

Nơi duy nhất tôi làm sau giờ học là nhà hàng nhỏ gần trường, đến để làm thêm. Nhà hàng chiều nay vẫn náo nhiệt như cũ.

Tôi đeo khẩu trang màu trắng, găng tay cao su, áo khoác ngắn tay đồng phục học sinh đeo tạp dề, tóc dài buộc đuôi ngựa thật cao rồi búi thành củ tỏi, ngồi trên băng ghế nhỏ cạnh nhà bếp nhà hàng, gọt khoai tây.

 

“Tiểu Trình, đến giúp một tay!” Dì Lâm bưng vài cái đĩa trên tay, bóng dáng xuất hiện từ cửa phòng bếp.

 

Tôi đặt khoai tây và d.a.o xuống, tháo găng tay và bước ra khỏi bếp.

 

Ánh mắt đảo qua phòng, hôm nay khách đặc biệt nhiều. Vừa liếc mắt, tôi liền nhìn thấy một bàn khách khác.

 

2

 

Tôi bưng hai bát mì lên, đi ngang qua một bàn toàn khách mặc đồng phục học sinh.

 

Ánh mắt đảo qua, lại thấy được một người không nên tới chỗ như thế này. Tôi lặng lẽ lướt qua họ, bận rộn bưng đĩa đi khắp nơi.

 

Thức ăn mang lên được bảy tám phần, tôi lau mồ hôi, sau lưng dựa vào bàn tính tiền, phía bàn học sinh truyền đến những tiếng xôn xao.

 

Tôi lại cầm lấy chai nước khoáng, lơ đãng nhìn bàn học sinh kia. Ở đó có tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ, một người ngồi ở lối đi nhỏ, bốn người còn lại ngồi đối diện nhau.

 

Bốn chàng trai hoặc là đi giày thể thao mới tinh, hoặc là đeo đồng hồ đắt tiền, chỉ có cô gái kia từ đầu đến chân không có một chút gì đáng giá. Thanh niên tuấn tú nhất ngồi bên cạnh cô gái này.

 

Bả vai cô ấy giật giật, có lẽ là đang khóc. Nhưng không một ai thương hoa tiếc ngọc, thanh niên tuấn tú trầm mặc uống nước, ba người còn lại như xem kịch vui lộ ra nụ cười không thể nói là có chút ý tốt nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hay-lam-chu-van-menh/1.html.]

 

Cô gái cẩn thận vươn tay, nhẹ kéo kéo tay áo thanh niên kia. Một ánh mắt hắn cũng không cho cô ấy, dứt khoát rút tay áo ra, còn chán ghét dời xa một chút.

 

 

Bả vai thiếu nữ rung càng lớn, nhưng khăn giấy cách cô ấy rất xa, không ai đưa giấy cho cô ấy cả, cô ấy ôm mặt khóc.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Chàng trai đối diện thanh niên tuấn tú bĩu môi nhìn cô gái, ý cười trong mắt tràn đầy ác ý: “Dù sao thì Úc thiếu gia cậu cũng đã theo đuổi cô ta suốt một tuần rồi!”

 

Úc Thanh Vũ không thèm nâng mí mắt lên, lạnh lùng nói: “Như thế nào, cậu đau lòng sao?”

 

Chàng trai vội vàng khoát tay: “Tôi nào dám đâu.”

 

Cùng lúc đó, cô gái nâng đôi mắt đầy nước lên, đưa tay ra với hắn một lần nữa: “Thanh Vũ, em...”

 

Ánh mắt Úc Thanh Vũ lạnh lùng quét về phía tay cô ấy, cảnh cáo: “Đừng chạm vào tôi, ghê tởm.”

 

Chàng trai ngồi ở lối đi nhỏ lấy lòng nói: “Úc thiếu gia đừng nóng giận, chỉ là hàng rẻ tiền một tuần là có thể theo đuổi được rồi, đừng vì cô ta mà mất hứng thú.”

 

Chàng trai nãy giờ chưa lên tiếng tò mò hỏi: “Thế nào, chọn ai tiếp theo?”

 

“Người lần này, mới thật sự là khó của khó!”

 

“Hừ, có ai mà Úc thiếu gia của chúng ta theo đuổi không được?”

 

Chàng trai lắc đầu, lắc lắc ngón tay: “Người này thật đúng là khó lắm.”

 

“Thật nực cười.” Úc Thanh Vũ chỉ vào chàng trai đối diện cười: “Vậy cậu nói xem là ai?”

 

Giống như bị gợi nên hứng thú, Úc Thanh Vũ khoanh hai tay ngực, lười nhác nói: “Là ai?”

 

“Cô nàng lạnh lùng lớp 11 - 5, Trình Tiểu Tiểu.”

 

“Cậu được đấy, tôi thế mà lại quên mất còn có con nhỏ này?”

 

Úc Thanh Vũ nhàn nhạt nhếch môi, cười nói: “Có thể, bao lâu?”

 

“Cái này lâu một chút đi, hai tháng?”

 

Úc Thanh Vũ khinh miệt cười, ý cười không đọng lại nơi đáy mắt: “Nhiều nhất một tháng, tôi không có nhiều thời gian lãng phí trên người cô ta như vậy.”

 

Hai chàng trai khác phối hợp vỗ tay: “Đúng là Úc thiếu gia, vậy hạ bút thành văn nhé!”

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi, mấy chàng trai này đã ở trước mặt người bị hại trước, định ra “người bị hại” tiếp theo.

 

Úc Thanh Vũ chỉ là nhẹ nhàng để lại năm trăm đồng cùng một câu nói, liền theo đám người hầu của mình nghênh ngang rời đi: “Nhớ kỹ, đừng xen vào việc của người khác.”

Loading...