Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 12 - Hoàng Thượng trông giống một lão đạo sĩ.

Cập nhật lúc: 2024-03-30 11:03:11
Lượt xem: 152

34.

 

Ta nhịn không được bật khóc, lần này là thật sự khóc.

 

"Cao Mặc Hoài, ngươi làm gì vậy?"

 

"Đây là di vật của nhị tỷ ta!"

 

Ta lao tới, muốn nhặt chiếc vòng tay từ bên trong chiếc lư đồng ấy, nhưng tay còn chưa chạm đến đã bị Cao Mặc Hoài giữ lại.

 

"Tiêu Nghiên Nghiên ngươi điên rồi à? Ngươi còn muốn m.ạ.n.g hay không?"

 

Vì hắn cản trở, chiếc vòng tay bị nung đỏ, không thể tìm thấy nữa.

 

Ta khóc lóc, giằng xé, đ.ấ.m đá hắn.

 

"Cao Mặc Hoài, vì sao ngươi đối xử với ta như vậy!"

 

"Rõ ràng ta rất nghe lời ngươi, những việc ngươi muốn ta làm ta đều làm, vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

 

"Có phải đối với ngươi, ta chỉ là công cụ để trèo lên cao?"

 

"Ta không xứng đáng có một chút ý niệm riêng cho bản thân sao?"

 

"Ngươi nói người ch/ết như đèn tắt, có phải ta ch/ết rồi, ngươi cũng sẽ không có chút cảm xúc nào?"

 

Cao Mặc Hoài chưa từng thấy bộ dạng này của ta, bị ta lộn xộn đánh vài cái, trên mặt và trên người đều lưu lại không ít dấu vết.

 

Sắc mặt hắn còn khó coi hơn cả đáy nồi.

 

"Hừ! Sức lực cũng không nhỏ nhỉ?"

 

"Tiêu Nghiên Nghiên, hóa ra tính tình như thỏ con trước kia của ngươi đều là giả vờ?"

 

"Gia gia quả thực đã xem nhẹ ngươi, giở trò giương oai đến cả đầu Thân gia gia ta?"

 

Ta tức giận cắn vào cánh tay hắn.

 

“Thỏ con tức giận cũng biết cắn người, ngươi tính là ai mà làm thân gia gia của ta, tiểu tử ranh, còn hôi sữa, phỉ!"

 

Hắn phá hủy thứ quan trọng nhất của ta, ta đột nhiên phát hiện hình như không còn thích hắn như vậy nữa.

 

Trướng doanh của hoàng đế cách đó không xa.

 

Ta một đường đi theo Cao Mặc Hoài, không để bị bỏ lại phía sau.

 

Đến trước trướng doanh, Cao Mặc Hoài sai tiểu thái giám vào trong bẩm báo.

 

Chẳng lâu sau, một lão thái giám tóc bạc phơ đi ra.

 

Vừa nhìn thấy hắn, Cao Mặc Hoài liền cung kính tiến lên chào một tiếng: "Sư phụ."

 

Cao Mặc Hoài ở Đông cung, có thể nói là ngang nhiên đi lại cũng không ai dám nói gì, gặp người bình thường, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.

 

Lúc này lại cúi thắt lưng, vô cùng cung kính.

 

Thải Nguyệt bên cạnh giải thích với ta: "Đây là Cao lão công công, đại tổng quản bên cạnh thánh thượng, sư phụ của Cao tiểu công công."

 

Ta thầm hiểu rõ: "À, khó trách hắn cao ngạo như vậy, nguyên lai có người đứng sau."

 

Có vẻ như thấy ta và Thải Nguyệt thì thầm, Cao lão công công phất phất cây phất trần trong tay, cười với ta rồi đi đến.

 

Một người có vị trí cao quý như vậy, đối với ta lại rất khách khí, cúi người chào ta.

 

"Nô tài bái kiến Tiêu Lương Viên!"

 

Đôi mắt già nua đục ngầu của ông ta nhìn ta, khiến ta có cảm giác rất khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-12-hoang-thuong-trong-giong-mot-lao-dao-si.html.]

 

Ta vội vàng đáp lễ: "Cao tổng quản quá lời rồi, ngài là người được Bệ hạ tin tưởng, sao dám nhận lễ của ngài?"

 

"Hơn nữa…… ta còn gọi Cao tiểu công công một tiếng Thân gia gia, ấn theo vai vế , nên gọi ngài một tiếng Thái gia gia mới phải."

 

Cao lão công công nghe vậy ha ha cười to, cố ý nhìn Cao Mặc Hoài một cái, cũng không biết là có ý gì.

 

Nhưng ta thầm nghĩ, ông ta hẳn là vui vẻ.

 

Chỉ nghe ông ta nói: "Được rồi, Bệ hạ không thích gặp người ngoài, hai người ở đây chờ."

 

"Tiêu Lương Viên, nô tài dẫn ngài vào."

 

Nói xong, đưa cánh tay ra cho ta.

 

Ta do dự nhìn Cao Mặc Hoài một cái, có chút lo lắng đặt tay lên cánh tay của lão công công rồi theo vào bên trong trướng doanh của hoàng đế.

 

36.

Ta tưởng rằng trướng của Hoàng đế, chẳng phải phải cực kỳ xa hoa, càng phô trương càng tốt sao?

 

Vào trong rồi, ta mới phát hiện không phải như vậy.

 

Bên trong đây lạnh lẽo thanh vắng, tựa như một đạo quán.

 

Trên không trung treo cờ phướn kinh Phật, đốt nhang trầm, khói hương lượn lờ.

 

Xa xa, ta nhìn thấy bên trong dường như có dựng một pho tượng tổ sư.

 

Một người mặc đạo bào đang tọa thiền trên đệm hương bồ, trên tay quấn một chuỗi tràng hạt.

 

Bên cạnh người đó, treo một bức tranh, do khoảng cách quá xa, ta không nhìn rõ.

 

Cao lão công công ở bên cạnh khẽ giọng nhắc nhở ta: "Còn không mau hành lễ?"

 

Ta lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu.

 

"Khấu kiến Bệ hạ! Bệ hạ vạn phúc kim an!"

 

Người trên đệm hương bồ từ từ xoay người, nhìn ta qua bức màn che lờ mờ.

 

Ta cẩn thận ngẩng đầu lên, đối diện với Hoàng đế đang ở trước mắt.

 

So với vẻ uy nghi khi nhìn từ xa trên khán đài ban ngày, Hoàng đế sau khi cởi bỏ long bào, trông vô cùng bình thường, quả thực giống như một lão đạo sĩ.

 

Nhìn thấy ánh mắt ta, trong mắt Hoàng thượng lóe lên tia sáng, dường như muốn nói điều gì.

 

Ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

 

Thải Nguyệt đã nói, nhìn chằm chằm chủ tử là đại bất kính, nghiêm trọng sẽ bị ché/m đ/ầu.

 

Điều khiến ta không ngờ là, vị Hoàng đế sau bức màn che lại không hề tức giận, mà là cười một tiếng, vẫy tay với ta.

 

"Tiến lại đây, để trẫm nhìn kỹ hơn."

 

Ta nghe lời đứng dậy, tiến lên gần hơn một chút.

 

Lại nghe Hoàng thượng cất lời: "Đủ rồi, đứng ngoài rèm là được."

 

Ta có chút khó hiểu, không tiến lại gần thì làm sao nhìn rõ được chứ?

 

Cao lão công công dường như nhìn ra sự nghi hoặc của ta, giải thích: "Bệ hạ không thích tiếp xúc với người khác."

 

Ta thầm nghĩ, chẳng trách Cố Trọng Diễn không nhận được tình thương của phụ thân.

 

Ngày hôm đó, vị Hoàng đế cứ vậy nhìn ta chăm chăm hồi lâu.

 

Ta biết ông ta đang nhìn một người khác.

Loading...