Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gửi Thê Tử - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-05-30 19:00:08
Lượt xem: 1,307

24.

 

Ta vốn không định gặp lại Mạnh Hàn Chu.

 

Cho đến khi nghe nói hắn ta ở trong ngục suốt ngày nói những lời điên rồ về "kiếp trước kiếp này".

 

Cuối cùng vẫn có chút không yên tâm.

 

Vừa nhìn thấy hắn ta, ta đã biết ——

 

Hắn ta không còn giống như trước nữa.

 

Mạnh Hàn Chu cười khổ một tiếng:

 

"Cẩm Tuế, ta có một giấc mơ. Mơ thấy Bùi gia bị vu oan mưu phản."

 

"Ta muốn đi cứu nàng, nhưng nàng đã không biết ở nơi nào."

 

Ta nhìn hắn ta một lúc, mới lên tiếng:

 

"Thật sao? Ta còn có một phiên bản khác, Điện hạ có muốn nghe không?"

 

"Là ngươi. Ngươi mưu đồ ba năm, câu kết với Lý Phúc Mãn, hãm hại Bùi gia, hại c.h.ế.t Tạ Chấp Niên vì muốn bảo vệ ta."

 

"Ta muốn hỏi một câu, rốt cuộc Bùi gia có thù oán gì với ngươi, đáng để ngươi tốn nhiều công sức như vậy?"

 

Mạnh Hàn Chu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng bỏ lớp ngụy trang.

 

"Vì nàng!"

 

"Ta làm sao nỡ lừa nàng? Nếu nàng ở lại thêm một chút nữa, ta sẽ cưỡi ngựa đến cứu nàng ra khỏi Bùi phủ."

 

"Những người như nàng, ta gặp nhiều rồi. Cả nhà hạnh phúc, huynh đệ hòa thuận, sống thật thoải mái."

 

"Bùi Cẩm Tuế, nàng nên rơi xuống. Ta muốn nàng không nơi nương tựa, muốn nàng cô đơn lẻ loi, muốn nàng không còn gì cả."

 

"Sau đó, cứu vớt nàng."

 

Mạnh Hàn Chu cười lớn, như phát điên.

 

Rồi đột nhiên im bặt, âm trầm cúi đầu xuống.

 

"Chỉ tiếc, tất cả đều bị tên họ Tạ kia phá hỏng."

 

Ta lạnh lùng nhìn, đưa ra hai chữ nhận xét:

 

"Kẻ điên."

 

Mạnh Hàn Chu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như có độc.

 

"Đúng vậy, ta là kẻ điên."

 

"Chỉ cần có một cơ hội làm lại, ta cũng sẽ tiếp tục những việc chưa hoàn thành."

 

Ta thản nhiên nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/gui-the-tu/chuong-18.html.]

 

"Vậy ta cũng nói cho ngươi biết."

 

"Dù có làm lại ngàn vạn lần, ta cũng sẽ không khuất phục ngươi."

 

Ta bước ra khỏi ngục, cuối cùng còn để lại một câu:

 

"Hãy tận hưởng những giây phút cuối đời đi, Thái tử điện hạ."

 

"Có lẽ còn có thể mơ một giấc mơ đẹp về sự tái sinh."

 

25.

 

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta đưa Tạ Chấp Niên đến Mạc Bắc.

 

Thảo nguyên Mạc Bắc trải dài vô tận.

 

Ta phi ngựa giữa thảo nguyên.

 

Ngoảnh lại, Tạ Chấp Niên luôn ở phía sau.

 

Chàng mỉm cười, dịu dàng đến tận xương tủy.

 

Ta cũng cười.

 

"Tạ Chấp Niên, đến Mạc Bắc cảm thấy thế nào?"

 

"Rất tốt. Những gì nàng thích đều là tốt nhất."

 

Ta chợt nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi:

 

"Còn ta? Chàng thấy ta thế nào?"

 

Chàng cụp mắt xuống.

 

Trong ánh hoàng hôn ấm áp, nụ cười dịu dàng.

 

Chàng nói:

 

"Nàng khiến ta cảm thấy tự do."

 

"..."

 

Ngày qua ngày.

 

"Thư gửi thê tử" của Tạ Chấp Niên vẫn đều đặn không sót một ngày nào.

 

Chỉ là thỉnh thoảng, trên đó xuất hiện một kiểu chữ khác.

 

Sau này, lại thêm một kiểu chữ mới non nớt.

 

Nhưng câu cuối cùng của bức thư, chưa bao giờ thay đổi.

 

[Ta và thê tử của ta, năm năm tháng tháng bên nhau dài lâu.]

 

[Bạc đầu mãi không rời.]

Loading...