Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Sở Hách. - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:11:59
Lượt xem: 14

07

 

Chúng tôi đã được giáo viên chủ nhiệm là Lão Tề, mời đến để nói chuyện “chân tình”.

 

Bùi Thành và tôi đứng cùng nhau.

 

Đối diện chúng tôi đứng sáu người người đầy vết bẩn, họ đồng thanh nói:

 

"Là Bùi Thanh và Giang Sở Hách ra tay trước."

 

Thẩm Sương thậm chí còn khóc thảm thiết:

 

"Chúng em... chỉ là đùa giỡn với Giang Sở Hách thôi. Ai ngờ cô ấy lại đột nhiên phát điên..."

 

Cô ta chưa kịp nói xong thì Bùi Thành đã khinh thường ngắt lời cô ta:

 

"Chỉ là trò đùa? Cậu có nghĩ mình hài hước không?"

 

"Vậy ra cậu thích hài hước, sao mẹ cậu không gửi cậu đến câu lạc bộ Hài kịch luôn đi còn chạy đến đây làm gì?”

 

Khi anh nói điều này, khuôn mặt anh đầy sự nhạo báng cùng khinh bỉ. Những sợi tóc đẫm nước trên trán chạm vào lông mi anh được phủ những lớp vàng ấm áp dưới ánh mặt trời.

 

Vừa rồi tôi chỉ lo nổi điên mà không chú ý rằng anh đứng cùng với đám người kia.

 

Tôi đưa tay đưa khăn giấy cho anh, đầy áy náy.

 

"Vừa rồi, tôi xin lỗi..."

 

Bùi Thành đưa tay cầm lấy khăn giấy, giọng nói tươi cười của anh truyền vào tai tôi.

 

"Không sao."

 

Anh ấy đột nhiên đưa tay ra đặt lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt.

 

"Giang Sở Hách, vừa rồi cậu đánh người thật lợi hại!"

 

08

 

Một câu nói khiến Thẩm Sương tức đến nghẹn họng, cô ta vừa khóc vừa chạy tới chỗ Thầy Tề vừa bước vào văn phòng:

 

"Thầy Tề, thầy nhìn bọn họ xem, đã đánh người còn không chịu ăn năn, thật là quá đáng."

 

“Tôi vừa vào lớp tìm hiểu nguyên nhân sự việc, đồng thời cũng kiểm tra giám sát lớp học.”

 

Thầy Tề sắc mặt âm trầm như nước, kìm nén tức giận nhìn Thẩm Sương đám người.

 

“Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”

 

Thẩm Sương nhất thời không nói nên lời, ủy ban thể dục bên cạnh vẫn ôm cứng cổ cãi

 

"Các bạn cùng lớp đùa giỡn là chuyện bình thường."

 

“Bản thân cô ấy quá nhạy cảm, sao có thể trách người khác được?”

 

Thầy Tề nghe vậy lập tức tức giận.

 

"Trò đùa hay là sự hài hước, trò dở là sự quấy rối, bắt nạt trắng trợn. Nói là đùa nhưng thực chất chỉ là để thỏa mãn sở thích xấu của bản thân mà thôi."

 

Thầy giơ cây lau nhà ướt lên trước mắt họ.

 

“Mùi hôi thối mà các em nói có lẽ là do cây lau nhà bẩn, nhưng mùi hôi lớn hơn chính là ác tâm trong lòng các em, nó sẽ còn đọng lại ngay cả sau mùa hè.”

 

Lão Tề sai mấy người khác quay lại viết bản kiểm điểm, chỉ còn lại tôi và Bùi Thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/giang-so-hach/chuong-3.html.]

"Sở Hách, đối mặt với loại trò đùa rõ ràng vượt quá giới hạn này, cậu nên dũng cảm chống trả, nhưng cậu vẫn phải chú ý đến phương pháp của mình."

 

"Ừm."

 

Bùi Thành nghiêm túc lặp lại: "Giàn lau ướt có tác dụng gì? Nếu là tôi, tôi sẽ đi vào phòng vệ sinh..."

 

Thấy tôi và thầy Tề không kịp phản ứng, anh ấy vui lòng nói thêm:

 

“Nếu cây lau nhà dính phân thì Lữ Bố sẽ đầu thai, ha ha ha.”

 

Thầy Tề giơ tay gõ cái cốc vào đầu anh

 

"Bùi Thành, em ngứa đòn à?"

 

"Thầy không muốn biết em có bệnh, vì vậy đừng tỏ ra rõ ràng như vậy, được chứ?"

 

Bùi Thành sờ trán, phát ra một tiếng rên rỉ khoa trương.

 

Lão Tề nhẹ nhàng nhìn tôi:

 

"Sở Hách, gần đây quan hệ của em với bạn cùng lớp thế nào rồi?"

 

09

 

Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.

 

Có một vài bạn cùng lớp trong lớp sẽ không bao giờ thích tôi.

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

Họ đặt biệt danh cho tôi sau lưng và chơi khăm tôi đủ kiểu trước đây có Cố Nghiễn nên bọn họ còn kiềm nén.

 

Bây giờ, tôi và anh ta trở mặt với nhau, sự không thích hiện rõ trên mặt.

 

Giống như vừa rồi, sáu người họ nhất quyết khẳng định đó là mùi hôi của tôi.

 

Nếu là chủ nhiệm cũ của tôi thì cô ấy đã nói rằng:

 

"Làm sao mà nhiều người lại vu oan cho mình em mà không phải ai khác?”

 

“Nhiều người không thích em như vậy, sao em không tự nhìn lại xem bản thân mình làm cái gì sai mà để người ta ghét?”

 

"Nếu em không biết cách giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân thì dù điểm số của em có tốt đến đâu thì tất cả cũng chỉ là vô dụng."

 

Trước ánh mắt dò hỏi của Thầy Tề, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.

 

Bùi Thành tiến lên một bước và chặn tôi lại:

 

“Như người ta thường nói, cây đẹp trong rừng thì gió sẽ phá hủy nó…”

 

Tôi ngượng ngùng đưa tay đẩy anh:

 

"Lớp cũ, tôi thực sự không hòa hợp với một số bạn cùng lớp trong lớp. Tôi đã nghiêm túc kiểm điểm rồi..."

 

Tìm kiếm vấn đề từ bản thân trước tiên là câu trả lời tiêu chuẩn mà hầu hết giáo viên đều thích.

 

"Thầy cho em nói lại!"

 

Lão Kỳ đột nhiên gắt lên khiến tôi và Bùi Thành choáng váng.

 

Thầy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, ho nhẹ một tiếng để giảm bớt xấu hổ:

 

"Chẳng phải các bạn trẻ có câu nói: Thà phát điên mà tiêu hao bề ngoài của người khác còn hơn là tiêu hao nội tâm của chính mình."

 

"Sở Hách, em không phải nhân dân tệ, cho nên không thể làm cho tất cả mọi người đều thích mình, vậy nên đừng trau chuốt góc cạnh của mình, trà trộn vào vòng kết nối của người khác. Mối quan hệ giữa các cá nhân là một phần trong việc đánh giá con người, nhưng không phải tất cả. Em không cần phải bắt buộc làm hài lòng họ hay bất cứ ai, hãy cứ là chính mình."

 

Loading...