Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIANG DIỆU - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-07-16 11:14:37
Lượt xem: 4,926

26.

 

Bùi Quý Chân lần đầu tiên nghiêm túc giới thiệu.

 

Quý Chân là biểu tự của hắn, tên thật là Bùi Chương, người ở Tân Trang.

 

Thoáng chốc, trong đầu ta như có tiếng ong vo ve.

 

Hắn nói, bởi vì ta không hỏi, nên hắn chưa từng có cơ hội nói ra.

 

Vậy nên ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của ta.

 

Do đó khi ở Kinh Thành, chẳng phải là tình cờ gặp gỡ và đến thăm.

 

Hắn chính là đến tìm ta.

 

Ký ức của kiếp trước cùng với những lần tiếp xúc ở kiếp này tràn vào tâm trí ta.

 

Ta nhớ lại hình ảnh hắn cánh tay đã bị đứt, lặng lẽ đưa thư cho ta.

 

Chắc là sau một trận đại chiến, hắn đến gặp ta lần cuối.

 

Rồi không uống lấy một ngụm trà, không nói thêm một câu nào, chỉ chào tạm biệt.

 

Trái tim đã c.h.ế.t lặng từ lâu đột nhiên trào dâng một cảm xúc khó tả.

 

Lại có chút giận hờn.

 

"Vậy Bùi đại nhân cảm thấy thế này rất thú vị sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/giang-dieu/chuong-21.html.]

Bùi Chương ra lệnh cho người "mời" huyện lệnh đi.

 

Hắn lấy ra từ trong áo ra một đôi ngọc bội.

 

Một cái là cái ta từng đem đi cầm. Một cái là của hắn.

 

Ghép lại với nhau chính là tín vật.

 

"Lần cuối chúng ta gặp nhau là khi nàng bảy tuổi. Mẫu thân của nàng mua được một mảnh vải tốt. Mẫu thân nàng giữ lại một nửa làm y phục, muội muội có một bộ y phục, đệ đệ được chừa lại một miếng làm giày, đến lượt nàng, mẫu thân của nàng lại nói không còn đủ vải, chỉ cho nàng một chiếc khăn tay."

 

"Nàng rõ ràng rất thích y phục mới, nhưng lại nhìn đệ đệ và muội muội, nói rằng từ lâu nàng đã muốn có một chiếc khăn tay."

 

"Lúc đó ta nghĩ, muội muội xinh đẹp như vậy, sau này nếu ở cùng ta, ta nhất định để nàng chọn trước, cho nàng chọn thứ nàng thích."

 

"Sau đó khi ta mười bốn tuổi, phụ mẫu lần lượt bệnh nặng qua đời, gia cảnh sa sút, năm đó ta dùng số tiền cuối cùng để mua quà mừng năm mới gửi đến nhà nàng nhưng bị mẫu thân của nàng trả lại."

 

"Làng xóm đều nói, nhà ta suy tàn, giờ đây ngay cả bản thân ta cũng không lo nổi, làm sao có người chịu gả con gái cho ta. Ta không tin, từ trước tới nay Giang bá phụ luôn rất tốt."

 

"Ta từ Tân Trang đi đến huyện Tần, bá phụ ra ngoài, trong nhà nàng không một ai tiếp ta. Là nàng trong bếp hấp cho ta một bát trứng hấp. Sau đó mẫu thân nàng mắng nàng thiên vị người ngoài, nói đệ đệ còn chưa ăn, bản thân đã đem đi cho người khác. Nàng nói tháng này nàng không ăn trứng nữa, đều nhường cho đệ đệ..."

 

"Lúc đó ta nghĩ, sau này ta nhất định sẽ mua cho nàng thật nhiều thật nhiều thức ăn ngon."

 

"Sau đó ta đi đến Bắc Địa, sống mấy năm, nhờ biết chữ, trước tiên làm văn thư, nhưng thăng tiến bên văn thư quá chậm, ta muốn sau khi nàng đến tuổi cập kê lập tức cưới nàng, cần phải có quân công. Vì vậy, ta từ bỏ bút nghiên mà cầm quân."

 

"May mắn là qua vài trận chiến không chết, lại có một lần cứu được thượng cấp. Sau đó ta được thăng chức thành thập trưởng, đội suất, bách phu trưởng(*) — Về sau nữa, chính là lúc quân của Tướng quân Trấn Bắc đột phá vòng vây cầu viện, ta đã đánh cược một phen, rồi gặp được nàng ở Giao Thành.”

(*)Thập trưởng: Chỉ huy một đơn vị nhỏ gồm 10 binh sĩ.

Đội suất: Chỉ huy một đội quân, thường là từ 30 đến 50 binh sĩ, tuy số lượng cụ thể có thể thay đổi tùy theo thời kỳ và vùng miền.

Bách phu trưởng: Chỉ huy một đơn vị lớn hơn gồm 100 binh sĩ.

 

Hắn nói như thể rất nhẹ nhàng, giống như đang ở tửu lầu trên đường lớn tại Kinh Thành.

Loading...