Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Lại Tình Cũ Ở Ký Túc Xá Em Trai - Chương 13-15

Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:38:21
Lượt xem: 1,914

Tôi mở WeChat, tìm avatar của Đoạn Cương.

 

Hôm đó, đưa em trai đi học.

 

Anh ta cứ mặt dày mày dạn đòi thêm WeChat của tôi.

 

Tôi cũng không block anh ta, cứ để anh ta nằm im thin thít trong danh sách bạn bè.

 

Avatar của anh ta cũng không đổi.

 

Vẫn là cái avatar đôi mà trước đây tôi làm nũng bắt anh ta đổi.

 

Một chú chó nhỏ màu đen.

 

Chương 13

 

Đoạn Cương đã lâu không liên lạc với tôi.

 

Kể từ hôm đó đưa tôi về nhà.

 

Hôm đó mẹ tôi nhìn thấy chúng tôi, kéo anh ta ra một góc nói chuyện riêng.

 

Tôi đứng từ xa nhìn họ.

 

Đoạn Cương đứng nghiêm chỉnh trước mặt mẹ tôi, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Mẹ tôi nói gì với anh ta, tôi nghe không rõ lắm.

 

Chỉ thấy Đoạn Cương thỉnh thoảng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

 

Buổi tối.

 

Tôi nhìn avatar WeChat của Đoạn Cương, hơi thất thần.

 

Muốn nhắn tin cho anh ta, nhưng lại không biết nói gì.

 

Cuối cùng, sau khi viết rồi xóa, tôi vẫn tắt khung chat đi.

 

Ngược lại, Giản Nhất, cậu em trai vẽ truyện tranh kia lại khá kiên trì.

 

Ngày nào cũng nhắn tin cho tôi theo tần suất ba bữa một ngày.

 

Cậu em này, nhờ vẻ ngoài siêu cấp đẹp trai, đang làm người mẫu quảng cáo, mới học đại học mà thu nhập đã rất khá rồi.

 

Cậu ta khoe thẻ ngân hàng, chụp ảnh cho tôi xem.

 

"Chị ơi, em có tiền nuôi chị, cho chị cuộc sống tốt đẹp."

 

Cậu em này, cũng thật lòng đấy chứ.

 

Tôi cũng không thể làm lỡ dở người ta được.

 

Tôi là người thích trai đẹp, tuy miệng thì hay ba hoa nói mấy em trai “chó con” tôi đều ok hết, nhưng bảo tôi thực sự ra ngoài đời yêu đương với mấy em đó thì tôi không có gan đâu.

 

Tôi nghiêm túc trả lời: Em trai à, chị em mình không hợp đâu, em ra ngoài trường tìm bạn gái đi nhé.

 

Em trai (mặt tủi thân): Chị ơi, chị có người khác rồi ạ?

 

Tôi ngẩn người một lúc, trả lời: Tình đầu thì có tính không?

 

Em trai: Ai cũng vương vấn tình đầu mà, chỉ cần bây giờ chị chưa có ai, thì em vẫn còn cơ hội, em nghiêm túc đấy.

 

Tôi: ?

 

Cái này làm tôi không biết nói sao luôn.

 

Chương 14

 

Một tháng sau đó, tôi đều bận rộn với công việc.

 

Tôi tốt nghiệp thạc sĩ y khoa, năm nay mới ứng tuyển vào một bệnh viện hạng ba, làm bác sĩ thực tập.

 

Vừa theo thầy hướng dẫn làm xong một ca phẫu thuật, tôi mệt mỏi xoa bóp cổ, mở WeChat, đã gần 50 ngày rồi.

 

Đoạn Cương không hề nhắn tin cho tôi lấy một cái.

 

Một cảm giác hụt hẫng khó tả dâng lên trong lòng.

 

Tên đàn ông chó c.h.ế.t này, thả thính xong rồi bỏ chạy à?!

 

"Sư muội Ân, vừa mới phẫu thuật xong à?".

 

Người gọi tôi là sư huynh Lục Tuân.

 

Chúng tôi tốt nghiệp cùng một trường y, sau khi tốt nghiệp, vào bệnh viện này làm việc thì quen biết anh ấy.

 

Anh ấy cao ráo, nho nhã, đeo kính gọng vàng, trông rất lịch sự và kiêng cữ.

 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/gap-lai-tinh-cu-o-ky-tuc-xa-em-trai/chuong-13-15.html.]

Khiến các cô y tá trong bệnh viện đều xao xuyến.

 

Có lẽ vì là đồng môn lại cùng làm việc trong một khoa nên anh ấy rất quan tâm tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc.

 

Trước đây, Đoạn Cương còn ghen tuông vì mối quan hệ thân thiết của chúng tôi rất nhiều lần, đến tối, nghĩ đủ cách hành hạ tôi, vừa hôn vừa cắn.

 

Làm thế nào cũng không hết giận.

 

"Hay là chúng ta đi ăn cơm đi?".

 

Nghĩ đến việc hôm trước, sư huynh còn giúp tôi làm luận văn.

 

Tôi không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý, nói lần này để tôi mời.

 

Chúng tôi ăn ở nhà hàng đông khách ngay dưới lầu bệnh viện.

 

Vừa bước vào, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đoạn Cương.

 

Sao anh ta lại ở đây?

 

Còn một mình nữa?

 

Đoạn Cương ngồi một mình ở góc xa, nhưng do dáng người cao ráo nên rất dễ bị chú ý.

 

Tôi cảm thấy mình lại rơi vào tình huống bị bắt tại trận rồi.

 

Một vài ký ức đỏ mặt tim đập ùa về.

 

"Chúng tôi chỉ là sư huynh sư muội thôi, mời nhau ăn cơm là chuyện bình thường mà."

 

Buổi tối, anh ta ôm tôi, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

 

"Ừ."

 

Giọng anh ta khàn khàn đến mức mơ hồ, một tay giật cà vạt đen ra.

 

"Anh biết, nhưng anh vẫn không nhịn được ghen, phải làm sao?".

 

Tay anh ta không ngừng động tác, nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng.

 

Như một chú chó to lớn dính lấy tôi, làm nũng nói: "Anh cũng đói rồi."

 

Người này ???

 

"Đến đây tìm sư muội à?".

 

Lúc Đoạn Cương sắp đi ngang qua chúng tôi, sư huynh mỉm cười hỏi.

 

Anh ấy biết chuyện tôi và Đoạn Cương yêu nhau.

 

Nhưng tin tức của anh ấy hơi chậm, không biết chúng tôi đã chia tay.

 

Đoạn Cương một tay đút túi quần, không có biểu cảm gì trên mặt, nhìn Lục Tuân, ánh mắt chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở tôi.

 

Giọng nói rất lạnh lùng: "Không phải."

 

"Hai người cứ từ từ ăn."

 

Tôi nhìn anh ta, trái tim vừa mới bay lên, bịch một cái, lại rơi xuống.

 

Bây giờ chúng tôi là gì?!

 

Tôi tự giễu.

 

Chương 15

 

Khi tôi về đến nhà thì đã rất muộn.

 

Bình thường giờ này mẹ tôi vẫn xem tivi ở phòng khách, nhưng hôm nay lại kỳ lạ là không thấy đâu.

 

Tôi tưởng mẹ đi ngủ rồi, mở cửa phòng tắm ra, hoảng hốt khi thấy mẹ ngã sóng soài trong phòng tắm.

 

Người hoàn toàn không thể cử động, giọng nói run rẩy gọi tôi: "Thi Thi."

 

"Mẹ."

 

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Kiểm tra sơ qua, thấy mẹ rất có thể đã bị thương ở vị trí quan trọng nhất là tủy sống, tôi vội vàng gọi 120.

 

Cảm giác như trời sắp sập.

 

Xung quanh tôi không có một ai.

 

Cầm điện thoại lên, định gọi cho bố, kết quả tay chân luống cuống, lại bấm nhầm vào số liên lạc khẩn cấp số một.

 

"Alo, Thi Thi, sao vậy?".

 

Giọng nói quen thuộc, lười biếng vang lên.

Loading...