Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gặp Hươu - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:05:04
Lượt xem: 861

Hắn lại từ kệ sách lấy ra thứ gì đó, không quan tâm đến ta, tiếp tục nói: "Hôm nay Vãn Thược không ở đây, đây là trời giúp ta, không cần mang quá nhiều đồ, có thể đi được là đi, để tránh bị chú ý. Ta đưa cho nàng năm thỏi vàng, mười miếng vàng lá, đủ để nàng an cư lạc nghiệp, cả đời không lo ăn mặc, nàng mau trở về phòng thu dọn đồ đạc, trời tối có thể đi, trời sáng sẽ không đi được nữa."

 

"Chàng nghiêm túc chứ, Cảnh Yến?" Ta thở ra một hơi thật sâu, "Đừng lừa ta, ta thực sự sẽ đi."

 

Hắn bước tới, giơ tay lên, do dự giữa không trung một lúc lâu, rồi lại hạ xuống: "Thôi, không ôm nữa, sợ cả hai ta đều không nỡ buông tay. Nguyên Nguyên, nàng hỏi ta hôm nay có vui không. Vui, vui lắm, có ngày hôm nay là đủ rồi."

 

Ta nắm chặt tay, cắn chặt răng, nhìn hắn hồi lâu, im lặng lùi ra ngoài.

 

Đây có thể là cơ hội duy nhất của ta, hiện giờ tình cảm còn cạn, đi xa rồi, có lẽ sẽ quên được.

 

Cảnh Yến nhìn hành lý của ta—năm thỏi vàng, mười miếng vàng lá, một bộ quần áo thay, và hai hộp son mới mua.

 

Cảnh Yến thở dài một tiếng, dường như muốn chạm vào ta, nhưng lại không dám.

 

"Đi đi, Nguyên Nguyên, chúng ta đừng giả vờ nữa, kiếp này... không gặp lại."

 

Bước qua ngưỡng cửa này, nếu còn nghe được tin tức của hắn, e rằng khi ấy, hắn hoặc là đã thành hoàng đế, hoặc là tử tù.

 

Ta nhìn hắn, không nói gì, lặng lẽ nhận lấy bọc hành lý, không quay đầu lại mà lặng lẽ bước vào màn đêm.

 

Thực ra ta có rất nhiều điều muốn hỏi.

 

Ta đi rồi, hắn sẽ làm thế nào để tuyên cáo với mọi người? Lại làm sao đối phó với Hoàng thượng?

 

Ta đi rồi, những ván cờ có ta tham dự, từ nay về sau còn đánh tiếp thế nào đây?

 

Ta đi rồi, hắn có yêu Vãn Thược không?

 

Ta đi rồi, hắn có nhớ đến ta không? Khi nhớ đến ta, hắn có buồn không?

 

Nhưng ta không dám hỏi, ta không thể đối diện với những câu trả lời này, ta khao khát sống sót, khao khát tự do, đây là cơ hội duy nhất của ta.

 

Đêm hè oi bức, bước chân ta nhẹ nhàng, còn cách cổng chính mấy bước, hắn thực sự đã sắp xếp Nghiêm Phong ở đó tiếp ứng ta.

 

Lòng ta, chưa từng sống động đến thế, chưa từng sôi sục đến thế, chưa từng đau đớn đến thế.

 

Gió rít bên tai, đến khi ta nhận ra, đã quay đầu chạy về phía hắn.

 

Ta chạy nhanh đến nỗi chẳng màng đến mạng sống, trong đầu như sấm chớp vang dội, chỉ cảm thấy m.á.u thịt đã bị ta bỏ lại phía sau, chỉ còn linh hồn thoát khỏi gông cùm, xé rách màn đêm u ám mà lao nhanh về phía trước.

 

Ta chỉ có thể lừa gạt người khác, không thể lừa chính mình.

 

Khi ta đạp tung cánh cửa phòng Cảnh Yến, mũi kiếm của hắn chỉ còn cách người hắn vài phân.

 

"Chàng đang làm gì vậy? Cảnh Yến, chàng thật là độc ác! Chàng làm những việc này để cảm động ai? Chàng nghĩ ai nhớ tới chàng? Chàng nghĩ ai sẽ nhớ đến điều tốt của chàng sao!?

 

Mắng xong câu đó, ta gần như quỵ xuống đất mà nôn khan, những mảnh m.á.u thịt ta bỏ lại phía sau, từng chút đuổi kịp ta.

 

"Ai cho phép nàng quay lại? Nguyên Nguyên, mau rời đi!" Hắn đẩy ta một cái, "Nguyên Nguyên, đây là việc cuối cùng bổn vương làm vì nàng, nàng phải nhận ân tình này."

 

"Ta không nhận ân huệ của chàng! Ta đi rồi, chàng ở lại đây tự đ.â.m mình một nhát sao?"

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/gap-huou/chuong-27.html.]

"Phải làm như thế, Nguyên Nguyên, nhất định phải như thế, nếu không nàng sẽ không thể đi xa." Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, từng chút từng chút vỗ nhẹ lên lưng ta, "Vương phủ gặp thích khách, bổn vương bị ám sát, nàng cũng đã chết, Vãn Thược không có mặt, may mắn thoát nạn, như vậy mới hợp lý."

 

"Nguyên Nguyên, khi nàng rời đi, sẽ có người đưa một nữ t.h.i t.h.ể từ bãi tha ma về, giả làm nàng, nàng không cần lo sợ. Nàng còn nhớ bổn vương đã nói với nàng không, ở dưới xương sườn, chỗ này, chỗ này sẽ không gây c.h.ế.t người."

 

'Không được! Ta không cho phép!' Đến lúc này, ta mới giật mình nhớ lại và òa khóc, 'Dao kiếm không có mắt, lỡ như, lỡ như...'"

 

Ta không dám nghĩ tiếp, càng không dám nói ra.

 

"Nguyên Nguyên, ta không phải lần đầu giả c.h.ế.t thoát thân, sẽ không sao đâu." Hắn dịu dàng lau nước mắt cho ta, nói, "Đi đi, Nguyên Nguyên, ta bắt nạt nàng lâu như vậy, cuối cùng muốn để nàng thắng một lần."

 

Ta không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu.

 

"Nguyên Nguyên, nàng phải nghe lời!" Hắn làm mặt nghiêm, nói với ta, "Ta không phải vì ghét nàng mà đuổi nàng đi, mà là vì thích nàng, nên mới để nàng đi."

 

Cuối cùng hắn cũng thừa nhận.

 

Ta và hắn liên tục thăm dò lẫn nhau, dò xét không biết mệt, cuối cùng vẫn là hắn, người đầu tiên buông lời trước.

 

Hắn nói đúng, đáng lẽ ta thắng rồi, ta nên cảm thấy sảng khoái, nhưng tại sao lại đau đến thế? Sao lại đau đến thế?

 

"Chàng thích ta tại sao lại để ta đi? Chàng từng dạy ta, thích một người là muốn lập tức ở bên người đó, một lúc cũng không chờ được. Chàng nói đi, tại sao chàng thích ta, lại để ta đi?" Ta ôm hắn khóc nức nở, cố gắng giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn đang cầm kiếm.

 

Hắn đưa tay vuốt tóc ta, nhẹ nhàng nói: "Ngốc, ta sợ ta tự mình đa tình, sợ nàng không thích ta."

 

Bình minh.

 

"Trời đã sáng, bây giờ đi cũng không kịp nữa rồi." Cảnh Yến ôm ta, vuốt ve tóc ta, đột nhiên hỏi, "Nguyên Nguyên, nàng không sợ đây cũng chỉ là một màn kịch thôi sao?"

 

"Không biết, tối qua không nên ăn nhiều như vậy, liều mạng chạy một đoạn, giờ lại khóc đến mức muốn nôn." Ta dựa đầu vào hắn, nói nhỏ.

 

Làm sao mà không sợ chứ? Tất nhiên ta sợ, ta cũng đã nghĩ đến, tất cả những điều này có thể chỉ là một bước lùi của hắn.

 

Nhưng ta cũng sợ đây không phải là kịch, ta sợ ta đi rồi, không phải là chia ly mà là tử biệt.

 

"Nguyên Nguyên, chúng ta còn rất nhiều con đường phải đi." Hắn ôm ta, nhẹ nhàng vỗ về, "Ta còn muốn đợi đến Trung thu, dẫn nàng đi ngắm đèn lồng, Trung thu năm ngoái chúng ta đã trải qua thế nào?"

 

"Năm ngoái à... Trung thu năm ngoái, ta còn quỳ dưới đất cầu xin chàng cứu mạng."

 

"Tết Nguyên Đán, Tết Nguyên Đán chúng ta đi xem pháo hoa. Tết Nguyên Đán năm ngoái chúng ta làm gì?"

 

"Tết Nguyên Đán... chàng bị hoàng đế đánh, ta quỳ trong từ đường." Ta nói xong tự bật cười, "Những ngày này sống thật là khổ."

 

"Nghĩ như vậy, ta cũng đã lâu không sống qua lễ nào tử tế."

 

"Cảnh Yến," ta nhẹ nhàng gọi hắn, "Ta sẽ không tự trói mình vào chàng, nhưng ta cũng không thể để chàng ở lại đây một mình chịu khổ. Đợi ta cùng chàng đến nơi an toàn, lúc đó, ta sẽ đòi lại, ta sẽ đòi lại, sự tự do của ta."

 

Cảnh Yến một lúc lâu không nói gì, ta ngẩng đầu nhìn thì thấy, hắn lại rơi nước mắt.

 

Khi ta ra ngoài, nhìn thấy có hai người lén lút, cuộn một chiếc chiếu cỏ ra ngoài, nếu ta đoán không lầm, bên trong là xác của một phụ nữ chưa kịp dùng đến.

 

Cảnh Yến là thật lòng, hắn thực sự lên kế hoạch cho ta ra đi, ta nên rời khỏi thế nào đây?

 

Đại kế của hắn sẽ thất bại vì ta, mà ta thì sao? Điều ta không muốn thấy nhất, chính là sự thất bại của hắn.

Loading...