Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gặp Được Ánh Xuân - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:55:42
Lượt xem: 608

Ba ngày sau khi thành thân, Ninh Lan trở về nhà mẹ đẻ, trên mặt là vẻ tiều tụy không thể che giấu.

Trấn Bắc Hầu coi như không thấy, chỉ liên tục uống rượu. Cả buổi tiệc không hề nghe thấy một tiếng cười nào, chỉ có ta, ăn uống ngon lành.

Sau bữa cơm, Trấn Bắc Hầu và Khương Nhược Trúc đi đến thư phòng.

Lão phu nhân vội vàng an ủi Ninh Lan: "Nam nhân trên đời này đều bạc tình, con phải nhẫn nhịn, sau này sinh hạ được đích tử là tốt rồi."

Ninh Lan nghe thấy hai chữ "đích tử", nước mắt liền rơi xuống. Đêm tân hôn, Trấn Bắc Hầu phẩy tay áo bỏ đi, sau đó không hề bước vào phòng nàng ta thêm một lần nào nữa.

Lão phu nhân không hiểu chuyện gì, tưởng rằng Trấn Bắc Hầu vì chuyện bị Hoàng đế khiển trách mà giận cá c.h.é.m thớt, liền dạy cho nàng ta rất nhiều cách lấy lòng nam nhân.

"Nam nhân không ai là không háo sắc, con hãy làm tròn trách nhiệm của một chính thất, nạp cho hắn vài phòng thiếp thất, thời gian lâu dần, hắn tự nhiên sẽ nhìn ra ưu điểm của con.

"Chỉ cần không sinh hạ được thứ tử, thì thiếp thất cũng chỉ là thứ đồ chơi không ra gì, không thể làm nên sóng gió gì đâu."

Ninh Lan nước mắt lưng tròng gật đầu, nhưng chỉ một tháng sau, Trấn Bắc Hầu càng ngày càng phóng túng, vậy mà lại không thèm nhìn đến đám nữ nhân trong phủ, mà tìm đến Nam Phong quán.

Ninh Lan lúc này mới nhận ra điều gì đó, lập tức chạy đến Khương gia làm ầm ĩ.

"Khương Ninh Tuyết, đều là do ngươi hãm hại Hầu gia!"

Hắc hắc, cơ hội hiếm có, ngày hôm đó ta không chỉ bỏ thuốc mê, thuốc kích dục, mà còn bỏ cả thuốc tuyệt tử, khiến nam nhân không thể sinh con.

Cũng vì phải tìm kiếm những loại thuốc này, cho nên ta mới trì hoãn việc ra ngoài lâu như vậy, cho bọn họ cơ hội bắt gian.

Lúc trước, ta còn lo lắng thuốc không có tác dụng, hiện tại cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

...

Ta bĩu môi: "Muội muội, muội nói vậy là vu oan cho tỷ, tỷ không biết phải nói gì nữa."

Ninh Lan như phát điên lao về phía ta: "Khương Ninh Tuyết, ngươi sẽ phải trả giá, ta và ngươi vô oán vô cừu, sao ngươi có thể nhẫn tâm hãm hại ta như vậy?"

Ta lập tức tránh né, nhìn nàng ta ngã nhào trên đất.

Tuy rằng kiếp này nàng ta và Trấn Bắc Hầu không thể phu thê tình thâm được nữa, nhưng Trấn Bắc Hầu cũng giống như kiếp trước, không gần gũi nữ sắc. Nghĩ như vậy, thì nàng ta cũng không có gì thiệt thòi.

"Khương Ninh Tuyết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ninh Lan buông lời tàn nhẫn rồi bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/gap-duoc-anh-xuan/chuong-8.html.]

Không lâu sau, trong kinh thành bắt đầu lan truyền tin đồn, đích nữ Khương gia tư thông cùng người khác, còn hại c.h.ế.t tình nhân.

Vừa đúng lúc, t.h.i t.h.ể của Tống Ngọc Dung được tìm thấy, mọi người đều suy đoán là ta g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

Hắc hắc, đoán đúng rồi, đáng tiếc là không có chứng cứ.

Tống Ngọc Dung đến gặp ta đều tránh mặt người khác, lúc hắn ta rời đi, ta liền sai người lục soát phòng hắn ta, thư từ qua lại giữa ta và hắn ta sớm đã bị thiêu hủy.

Không ai có thể chứng minh người cuối cùng hắn ta gặp là ta, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh, là ta g.i.ế.c hắn ta.

Người của phủ Kinh Triệu đến tra hỏi vài câu, sau đó vụ án liền kết thúc, Tống Ngọc Dung là do bản thân bất cẩn ngã xuống vực.

9

Mẫu thân cuối cùng cũng chịu gặp ta, trong ánh mắt của bà có hận ý, cũng có không nỡ.

"Ninh Tuyết, đến nước này rồi, nửa đời sau của con coi như xong rồi, như vậy có đáng không?"

Ta mỉm cười: "Mẫu thân, người có muốn nghe kể chuyện không?"

Mấy chục năm làm một hồn ma vất vưởng đã khiến ta phát điên rồi, hiện tại dù có tệ hơn nữa, thì cũng không thể tệ hơn được nữa.

...

Khương Nhược Trúc từ trong đau khổ tỉnh ngộ, chuẩn bị tìm một cô nương xuất thân bình thường thành thân, sinh con đẻ cái, bồi dưỡng thế hệ sau, nhưng lại phát hiện bản thân đã trở thành kẻ vô dụng.

Vì vậy, Khương gia càng không thể dung túng ta.

Ngày ta rời khỏi Khương gia, cả nhà chỉ có một mình mẫu thân đến tiễn ta, ta ôm bà một cái thật chặt, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.

Bà ấy sẽ đau lòng, sau đó dần dần quên đi ta, giống như kiếp trước.

Xuân Đào hỏi ta: "Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"

Ta dẫn nàng ta đi vào một đạo quan, là ta dùng số tiền bán sách kiếm được mua.

"Sau này hãy gọi ta là đạo trưởng, ngươi chính là đại đệ tử của ta."

Thanh Phong quán vừa nhỏ vừa cũ nát, cho nên ta mới có thể mua được.

Đêm đó, ta và Xuân Đào trốn trong hầm, mới tránh được một kiếp nạn, ta biết, đây là sát thủ do Trấn Bắc Hầu phái đến.

Loading...