Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Đám Ma, Đừng Động Phòng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-09 20:52:11
Lượt xem: 1,467

“Anh Bân làm gì dữ thế? Tiểu Thạch đáng yêu quá mà, lại đây, lại đây, để chị dâu bế nào.”

 

Chị dâu tôi bước tới, định bế tôi.

 

Anh tôi tái mặt, đẩy tôi một cái: “Cút nhanh! Đừng cản trở anh với chị dâu thân mật!”

 

Anh dùng sức đẩy khiến tôi ngã ngồi ra cửa. Mặc kệ cái m.ô.n.g đau, tôi chạy một mạch đi báo với bà.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

13.

 

Bà tôi thở dài: “Anh con chưa bị ác quỷ ăn thịt, nhưng sớm muộn cũng nguy hiểm thôi. Nó nhiều lần đuổi và mắng con là vì bên cạnh nó có thứ rất nguy hiểm.”

 

“Nó đang cứu con đấy, Tiểu Thạch.”

 

Tôi sốt ruột níu lấy áo bà: “Bà ơi, chúng ta cứu anh con đi.”

 

“Thứ có thể cứu nó, bà đã bảo con mang qua rồi. Cái bát đó có bùa trừ tà diệt quỷ ở đáy. Bát này là khi nó năm tuổi, bà đã xin về từ chùa.”

 

“Chỉ cần lúc ác quỷ không chú ý, úp bát lên đầu nó là có thể g.i.ế.c được ác quỷ.”

 

“Nếu chúng ta đến, ngược lại sẽ khiến ác quỷ cảnh giác. Nên thành công hay không, phải xem anh con thôi.”

 

Lúc này, từ phía phòng của anh đột nhiên vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ.

 

Tôi và bà vội chạy tới xem, thì thấy chiếc bát sứ lớn có bùa đã vỡ vụn trước cửa phòng.

 

Bà nhìn thấy, nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt đục ngầu chảy xuống. Khi mở mắt ra, ánh mắt bà đầy tuyệt vọng không thể che giấu.

 

Lúc này, mùi m.á.u tanh nồng nặc từ phòng mới tràn ra.

 

Đã đến giờ ăn trưa, ác quỷ lại đói.

 

Trong phòng vang lên âm thanh ám muội, giọng nữ êm ái vui vẻ, giọng nam thở dốc trầm thấp.

 

Bà bịt tai tôi lại, kéo tôi đi.

 

Thấy tôi chưa hiểu chuyện, bà đỏ mắt nói nhỏ: “Tiểu Thạch, mọi chuyện không thành rồi. Nhớ kỹ, sau này anh con không còn là anh con nữa, tránh xa nó ra. Nó nói gì cũng đừng tin.”

 

Tôi mơ hồ gật đầu.

 

Lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra rằng anh tôi thực ra đã c.h.ế.t ngay lúc nãy.

 

14.

 

“Gâu gâu, gâu gâu!” Tiếng chó sủa vang lên ngoài cửa. 

 

Là Hoàng Hoàng đã về!

 

Bà tôi vui mừng lẫn lo lắng, kéo tôi lại, nói nhỏ: “Tiểu Thạch, nghe bà nói, khi có người vào, bùa chướng sẽ bị phá. Lát nữa, khi bố con về, ông ấy mở cửa, con chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại. Đến nhà bà dì con, nói rằng bà giao con cho dì.”

 

Tôi nước mắt đầm đìa lắc đầu, níu áo bà nói: “Bà ơi, chúng ta cùng đi, cả bố và Hoàng Hoàng nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/gap-dam-ma-dung-dong-phong/chuong-5.html.]

 

Bà gượng cười, vuốt đầu tôi, không nỡ nói: “Không được đâu, Tiểu Thạch, ác quỷ hận nhà mình, không ăn hết nhà mình sẽ không chịu. Bà phải cùng bố con g.i.ế.c nó, nếu không ai trong chúng ta cũng sẽ không sống được.”

 

Trong lúc nói chuyện, bố tôi đã mở cổng, bước vào.

 

“Con về gặp phải ma dẫn đường, thực ra con đã đến nhà rồi mà cứ tìm không thấy cửa, đến trưa bẻ được một cành đào cầm theo mới tìm được cổng, thật là tà ma.”

 

Tôi lao vào lòng bố.

 

Bà nghẹn ngào, hạ giọng kể với bố về chuyện nhà.

 

Nghe xong, bố tôi tái mặt, mắt đỏ hoe, đẩy tôi ra ngoài.

 

“Tiểu Thạch, đi đi! Đừng quay lại!”

 

“Hoàng Hoàng, đi theo Tiểu Thạch! Đều đi hết đi!”

 

Bố đóng cổng lại, “cạch” một tiếng khóa trái.

 

Tôi gõ vài cái vào cửa, nhưng bố và bà vẫn không mở.

 

Tôi lau nước mắt, nhớ lời bà dặn, dẫn Hoàng Hoàng chạy về nhà bà dì.

 

15.

 

Bà dì tôi ở làng bên cạnh, biết chút pháp thuật, có khi cứu được cả nhà tôi.

 

Nhưng lạ thay, đang chạy thì sương mù nổi lên, không phân biệt được phương hướng. 

 

Tôi chỉ mới chạy một lát cùng Hoàng Hoàng đã thấy nhà bà dì, bà đứng trước cửa cười, vẫy tay gọi tôi.

 

“Bà dì ơi!”

 

Tôi định chạy tới, nhưng Hoàng Hoàng cắn chặt ống quần tôi.

 

Hoàng Hoàng ngẩng đầu nhìn tôi, miệng kêu ư ử, nước mắt giàn giụa, tai cụp xuống, cả người run lẩy bẩy.

 

Tôi ôm cổ Hoàng Hoàng, nhẹ nhàng dỗ dành nó.

 

Nhưng nó giật ra khỏi tôi chạy ngược lại, vừa chạy vừa tè, từng giọt từng giọt, đuôi còn kẹp chặt.

 

Hoàng Hoàng sợ sao?

 

Bình thường tôi và Hoàng Hoàng đến nhà bà dì mất gần nửa ngày, hôm nay sao lại nhanh thế này.

 

Da đầu tôi tê dại, không kìm được ngoái lại nhìn, bà đang cười đi về phía tôi từ cửa nhà.

 

Không, không phải đi, mà là lướt, dưới người bà dì không có chân!

 

Đây không phải bà dì!

 

Loading...