Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Đám Ma, Đừng Động Phòng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-09 20:47:33
Lượt xem: 1,472

“Còn anh và chị dâu con, một trong hai đứa bị ác quỷ nhập, chúng ta không phân biệt được.”

 

Bà nội mở cửa cẩn thận, gió lạnh thổi vào, mùi m.á.u tanh nồng nặc ập đến.

 

Cửa phòng của bố mẹ tôi mở toang, một màu đen kịt.

 

Tôi dắt bà nội, bước thấp bước cao về phía cổng sân, dưới chân không biết tại sao lại trơn trượt và dính dớp.

 

Tới cửa lớn, bà nội nhẹ nhàng mở then cài, mở hé cánh cửa. 

 

Cánh cửa gỗ cũ kêu “kẽo kẹt”, chúng tôi giật mình, vội quay lại nhìn quanh, vẫn là một màu đen ngòm.

 

Nhưng tôi luôn cảm thấy sau gáy lạnh toát, như có ai đó thổi hơi, trong góc tối dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng tôi, mang theo một luồng khí lạnh.

 

Bà nội kéo tôi chui qua khe cửa, chúng tôi đóng cửa lại, đi ra đường lớn, hy vọng nhìn thấy người trong làng để yên tâm hơn.

 

Nhưng kỳ lạ thay, con đường vốn dĩ rất bằng phẳng, giờ lại gồ ghề, giống như đi trên đường núi.

 

Kỳ quái hơn nữa là, đi một hồi chúng tôi lại đến trước một cánh cửa gỗ, cánh cửa này giống hệt cổng nhà tôi.

 

“Nội ơi, vừa nãy chẳng phải chúng ta đã ra khỏi cổng rồi sao? Sao lại có thêm một cánh cửa nữa?”

 

Tôi đưa tay chạm vào cánh cửa thì bị bà nội ngăn lại.

 

Bà nội “phì” một tiếng: “Đây là để ngăn chúng ta chạy thoát, chúng đã giăng bùa chú trước rồi. Bùa chú ma quái này có thể vào nhưng không thể ra, nó muốn ăn hết cả nhà chúng ta!”

 

7.

 

Bà tôi với khuôn mặt trầm ngâm, đôi tay run rẩy, châm ngọn đèn lồng nhỏ. 

 

Ánh sáng vàng vọt chiếu rõ thanh cửa cũ kỹ.

 

Nhưng bà vẫn không cho tôi ra mở cửa.

 

“Tiểu Thạch, đây không phải là cánh cửa thật.”

 

Bà cắn rách đầu lưỡi, “phụt” một ngụm m.á.u b.ắ.n lên cánh cửa. 

 

Cửa như mặt nước, lắc lư vài cái rồi biến mất.

 

Dưới ánh đèn, hiện ra trước mắt chúng tôi là xác của mẹ tôi. 

 

Nội tạng bị thứ gì đó ăn mất, cơ thể nằm trên đất với tư thế kỳ dị, đôi mắt mở trừng trừng, đỏ ngầu.

 

Tôi há miệng muốn hét lên nhưng bị bà bịt lại, kéo tôi vào lòng. 

 

Nước mắt không ngừng trào ra, ướt đẫm mặt tôi.

 

Giọng bà run rẩy: “Đây là lời cảnh báo của ác quỷ. Ban đêm chúng ta không thể ra ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/gap-dam-ma-dung-dong-phong/chuong-3.html.]

 

Bà lấy tay áo lau nước mắt cho tôi, rồi nói: 

 

“Tiểu Thạch, chúng ta phải tìm ra con quỷ ăn thịt này, đợi bố con về, cùng nhau tiêu diệt nó!”

 

Tôi lau nước mắt, nói: “Bà ơi, chúng ta trốn đi, ác quỷ không tìm thấy chúng ta sẽ không ăn thịt chúng ta nữa.”

 

Bà cười gượng: “Vô ích thôi, Tiểu Thạch. Nó đã ăn thịt mẹ con, nhớ mùi người nhà ta rồi. Trong sân này, dù chúng ta trốn ở đâu, nó cũng tìm ra được.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, bà đứng bật dậy, kéo tôi về phòng của hai bà cháu. 

 

Bà lục lọi trong chiếc rương một lúc lâu, lấy ra một cây gậy gỗ đào nhỏ, buộc vào người tôi.

 

“Tiểu Thạch, ác quỷ sợ gỗ đào. Con giữ lấy, ai hỏi xin cũng đừng cho, từ giờ không được rời thân.”

 

Nói xong, bà lau nước mắt, hỏi tôi có buồn ngủ không, bảo tôi đi ngủ thêm một chút.

 

Đầu óc tôi trống rỗng, muốn khóc nhưng không thể, chỉ biết gật rồi lại lắc đầu.

 

“Đứa trẻ này, sợ đến ngây người rồi.”

 

Bà ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, tôi ngủ thiếp đi một lát, giữa chừng giật mình tỉnh dậy vài lần, luôn cảm giác như có ai đó đi quanh sân, gọi tên tôi.

 

Bà nhẹ nhàng an ủi tôi: “Không sợ, Tiểu Thạch, đợi trời sáng, chúng ta sẽ chặt cây đào trong sân, tìm ra ác quỷ, dùng cành đào đ.â.m c.h.ế.t nó.”

 

8.

 

Gần sáng, bà tôi ra sân chặt cây đào, nhưng phát hiện cây đào đã biến mất.

 

Bà thở dài nói: “Con ác quỷ này thật thông minh, biết chúng ta định dùng cành đào để đối phó với nó nên đã dùng phép giấu cây đào đi rồi, không thể tìm thấy được nữa.”

 

“Không biết bố con có nhớ hái ít cành đào về không.”

 

Bà suy nghĩ một lúc, lưng còng xuống, đi vào bếp nấu bữa sáng.

 

Chẳng bao lâu, mùi thức ăn thơm phức bay ra.

 

“Tiểu Thạch, đi gọi anh và chị dâu con ăn cơm.”

 

Đầu tiên bà lớn tiếng gọi một tiếng, rồi kéo tôi lại gần, thì thầm dặn dò: “Nhớ đứng ở cửa gọi, đừng vào. Ai không đói thì chính là ác quỷ, tránh xa người đó một chút.”

 

Tôi hít mũi hỏi vì sao.

 

Bà thở dài: “Đứa ngốc, vì ăn no rồi đấy.”

 

Tôi hiểu ra, vì ác quỷ đã ăn thịt mẹ tôi, nên nó mới không đói.

 

Tôi không kìm được, lại bật khóc.

 

Loading...