Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gả Cho Quỷ Đi! - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-03-19 08:46:35
Lượt xem: 6,339

--- Doanh Câu!

Thời đại thượng cổ, nhân loại chưa xuất hiện, thì người đã là thần của đất trời.

Sau Hoàng Đế và trận chiến Si Vưu, bởi vì thua trận, nên đã bị Hoàng Đế đày đi bảo về Hoàng Tuyền Minh Hải, cai quản những oan hồn vô tận.

(Si Vưu: còn có tên là Xuy Vưu, là một anh hùng cổ xưa của người Miêu ở Trung Quốc. Si Vưu cùng với Hoàng Đế và Viêm Đế được coi là một trong ba quốc phụ vĩ đại của Trung Quốc. Là thủ lĩnh bộ lạc Cửu Lê (九黎) và được biết đến nhiều do đã chiến đấu với Hoàng Đế trong trận Trác Lộc trong truyền thuyết).

Bởi vì không vừa ý sự trừng phạt của Hoàng Đế nên đã kết hợp với hồn phách của Hống, thành công vượt qua cửa ải c.h.ế.t chóc.

(Hống: loài thú giống chó ăn thịt người trong thời cổ đại).

Một bước được tôn lên thành đạo tổ cương thi.

Mang theo nộ khí xung thiên, bất tử bất diệt, có thể so được với cả đất trời.

Đây là khi còn nhỏ, bà ngoại đã kể những câu chuyện thần thoại cho tôi nghe, lúc đó tôi chả tin vào những thứ này vì tôi chỉ cảm thấy nó rất ảo, đều là do người đời sau này thêu dệt lên thôi.

Cho đến khi bước vào nhà họ Dương, tôi mới mở ra được một thế giới quan khác lạ.

Nhưng thế giới đó, nội đám yêu ma quỷ quái thôi cũng đã làm cho cuộc sống của tôi đảo lộn, khiến cho tự tôn của tôi đều hủy hoại hết rồi, những thứ còn lại chỉ là sự hoảng sợ miên man, tôi không biết một người bình thường như tôi, phải đối mặt với sức mạnh thần bí này như thế nào nữa.

Mà giờ đây, sắc mặt của đám người nhà họ Dương càng hoảng hốt hơn cả tôi gấp trăm lần.

Biểu hiện này giống với tuyệt vọng hơn mới phải.

“Doanh Câu! Ngươi làm sao có thể là Doanh Câu được! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đó chỉ là thần thoại mà thôi!”

“Thi tổ Doanh Câu, đó là thứ không thể nào tồn tại được!”

“Vả lại trong thần thoại có nói, ngươi đã bị nguyền rủa, không thể xuất hiện giữa ban ngày kia mà.”

Dương Thanh Minh đã đỏ mặt tía tai, cử chỉ cứng nhắc lúng túng, nhưng sự khủng hoảng trong ánh mắt của ông ta cho thấy, ông đã tin những gì trước mắt là sự thật.

Bởi vì, bầu trời đã chuyển đen hết rồi.

Tiếng khóc thét gào ai oán đến từ Hoàng Tuyền Minh Hải đã chứng minh cho mọi việc.

Giây tiếp theo, Doanh Câu chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Khó khăn lắm mới chọn được một ngày mây phủ khắp trời, ta cứ muốn xuất hiện một lần không được sao?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ga-cho-quy-di/chuong-10.html.]

Dương Thanh Minh quỳ xuống, thiên hạ đệ nhất thuật sĩ vậy mà khuỵu chân quỳ xuống mặt đất.

“Bái kiến thi tổ!”

Nhưng Doanh Câu lại không buồn đếm xỉa đến ông ta, chỉ đưa mắt nhìn tôi và nói:

“Nương tử, thế... có muốn tiếp tục giao dịch không?” Anh ấy mở miệng nói một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Rõ ràng trước mắt mình chính là một thần thoại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự sợ hãi, cho đến khi anh mở miệng hỏi tôi, nỗi sợ trong lòng tôi đã hoàn toàn tan biến, tôi gật đầu đáp: “Tiếp!”

Giây phút này, cho dù ba dượng phát giác ra chuyện không ổn và hét tên tôi cỡ nào đi chăng nữa thì hình bóng của Doanh Câu đã biến mất từ lúc nào, tiếp theo đó thì cả người Dương Thanh Minh bay lên từ mặt đất và thình lình Doanh Câu đã xuất hiện ở phía dưới, anh ấy dang tay, tiếng khóc thét gào mang theo luồng gió u ám.

Mái tóc dài của anh cũng bay phấp phới theo gió.

“Aaaa!” Đó là tiếng gào thảm thiết của Dương Thanh Minh, cơ thể cùng m.á.u thịt đã tức tốc bị rút cạn.

Chắc đây cũng là những chuyện mà Dương Soái Quân và cô hai đã trải qua nhỉ?

“Ông nội!” Dương Lâm phẫn nộ hét lên.

Nhưng khi vừa hét xong một tiếng thì – bạch! Cái xác khô héo của Dương Thanh Minh đã rơi xuống đất, khiến cho lớp bụi dưới nền nhà tung bay khắp nơi.

Doanh Câu bỏ tay xuống, xoay người lại, biểu cảm rất tùy ý, dường như chuyện khi nãy chỉ là chuyện nhỏ nhặt đến mức không đáng để nhắc đến.

Cũng đúng thôi, cho dù là thuật sĩ mạnh nhất, chẳng qua chỉ là một người bình thường.

Cũng giống như mặt trời và đom đóm, làm sao có thể so bì được.

“Tại sao mày dám! Tại sao mày lại dám g.i.ế.c c.h.ế.t ông nội tao!” Dương Lâm suy sụp gục ngã xuống nền nhà.

“Sau khi tuyệt địa thiên thông, thế nhân đã trở nên yếu ớt vô cùng, nhưng mà có vài thứ ta lại rất thích ở các ngươi, dạo trước ta có đọc qua một cuốn sách, bên trong có một câu chính là...”

Doanh Câu phủi tà áo một cái, trời đất cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Mà xác của Dương Thanh Minh giống hệt như một đống cát bụi, phủi cái là bay ra chỗ khác.

“Chỉ là giống sâu bọ, có bị hủy diệt, thì có liên quan gì đến ngươi?!”

 

Loading...