Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dưỡng Khí Trúc Mã - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-04-12 12:48:08
Lượt xem: 936

Khuôn mặt của Vạn Sách lộ ra vẻ “ngươi diễn tiếp đi”, rồi lãnh đạm nói: “Nếu hoàng thượng đã yêu mến vi thần đến thế, há chẳng phải vi thần đã phạm tội khi quân rồi sao?”

Tôi sốt ruột đến nỗi xém chút là quỳ xuống khấu đầu, nhưng thông qua cuộc đối thoại này, dường như tôi mơ hồ cảm nhận được, quan hệ giữa tướng quân và hoàng thượng, không hề như nước với lửa giống những gì trên tấu sớ thể hiện, cũng không hẳn chỉ đơn giản là quan hệ quân thần chính trực như thế.

Tôi cắn răng, quyết định cược một ván.

“Tướng quân, hoàng thượng đang gặp nạn, bè cánh của Vạn Khởi Niên lòng lang dạ sói, ẩn nấp đã lâu, nắm giữ hơn một nửa thế lực đương triều, không bao lâu sau, e rằng sẽ diễn ra cảnh xung đột vũ trang… Mong tướng quân có thể xuất binh tương trợ kịp thời, nếu tướng quân có thể giữ thiên hạ giang sơn thái bình, hoàng thượng ắt sẽ đảm bảo phủ tướng quân trăm năm vinh hoa!”

Vạn Sách trầm mặc một hồi lâu mới chầm chậm mở miệng:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

“Gia tộc Lý thị của ta, bao đời trung liệt, cho đến c.h.ế.t cũng đang bình thiên hạ thay cho thiên gia, chỉ mong sơn hà vĩnh cố, quốc thái dân an."

“Ta chỉ muốn hỏi hoàng thượng một câu, người có thể thực hiện lời hứa năm xưa, phúc thẩm thảm án diệt môn của Lý thị, đem chân tướng công bố với thiên hạ, trả thanh danh lại cho gia tộc ta?!”

Tôi rút ra tấm lệnh bài bằng ngọc mà Tạ Trì đưa cho tôi, trịnh trọng đáp:

“Vật này xem như là lời hứa của thiên tử.”

Vạn Sách vừa nhìn đã rõ, hắn cười rồi quỳ xuống, nghiêm nghị hành lễ:

“Thần, nguyện vì thiên tử hiếu trung đến cùng.”

Sau khi hồi cung, tôi vội vàng chạy đến điện Thừa Càn để trần thuật lại tất cả mọi chuyện cho Tạ Trì nghe, rồi đích thân đi đến thiên lao một chuyến, tôi dừng ngay trước đại lao đang giam giữ Thúy Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/duong-khi-truc-ma/chuong-18.html.]

“Hoàng hậu nương nương đối với ngươi không tệ.”

Thúy Hoa không thèm nói gì, giống như không nghe thấy gì vậy, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn tôi một cái.

Chỉ thiếu tờ giấy với dòng chữ “cái gì tôi cũng sẽ không khai” dán lên trên mặt thôi đó.

Tôi cười cười, cũng không để tâm lắm.

“Hôm nay ta đến, cũng không mong sẽ moi được tin từ cô. Cô chỉ cần giúp ta việc này, ta liền thả cô đi, đảm bảo cô bình an vô sự.”

Thúy Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cùng là hạ nhân trong Phụng Nghi cung, vậy mà ta không biết ngươi còn có bản lĩnh thông thiên này.”

Tôi chớp chớp mắt: “Thế ngươi nghĩ quý phi nhà ngươi tại sao lại bị phế?”

Sắc mặt của cô ta càng khó coi hơn, nhưng vẫn mở miệng ra trả lời:

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Quay về nói với chủ tử của ngươi, Vạn thị đã khôi phục tước vị quý phi, mọi thứ đều ổn thỏa.”

“... Các ngươi muốn làm gì tiểu thư?”

 

Loading...